Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 203 - Khảo sát thất bại

Chương 203 - Khảo sát thất bại

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 203: Khảo sát thất bại

Ở bên cạnh tiếng kêu của Tiểu Vũ cứ bé dần bé dần rồi tắt lịm…

Kết thúc 80 phút massage, Tiểu Vũ ngồi dậy trong bộ dạng ngái ngủ, còn quẹt tay ngang miệng lau nước miếng theo bản năng: “Ôi phê quá, em ngủ quên mất…”

Đường Tư Kỳ thật sự muốn quỳ lạy: “Đau vậy mà em cũng ngủ được hả?”

Tiểu Vũ gãi đầu cười quê: “Hề hề, em cũng không biết nữa. Ban đầu thực tình đau thật, nhưng không hiểu sao càng đau lại càng sướng. Về sau phê quá em ngủ lúc nào không biết luôn.”

Nói đoạn, Tiểu Vũ ghé sát tai Đường Tư Kỳ thì thầm: “Chết rồi, em ngủ chảy cả dãi, không biết có ngáy không. Chị nằm bên có nghe thấy tiếng em ngáy không?”

Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Hình như không có.”

Tiểu Vũ ôm ngực thở phào: “May quá.”

Massage xong, Tiểu Vũ tinh thần sảng khoái, cơ thể khoẻ khoắn, còn Đường Tư Kỳ thì lết như bị thọt, phải kêu cô em gọi xe về khách sạn chứ đi bộ không nổi.

Chả biết trùng hợp thế nào lại bắt đúng anh tài xế thân thiện, thế là dọc đường anh ấy cùng Tiểu Vũ chuyện trò như pháo rang.

“Tuổi trẻ tốt thật, chả vướng bận gì, thích đi đâu là đi đó, tự do sải cánh khắp muôn nơi. Còn nhớ hồi thanh niên anh đã từng đeo Balo đi bộ tới tận huyện Mạt Thoát (1) chơi đấy, haha, ghê không?! Nhưng giờ thì chịu rồi, chẳng đi đâu được nữa, ngày ngày leo lên cái taxi này chạy lòng vòng trong thành phố thôi. Ghen tỵ với hai bạn quá”, anh tài xế trải lòng.

Tiểu Vũ: “Ủa, anh là người Tây An ạ?”

Anh tài xế hóm hỉnh nói: “Người Tây An chính cống đấy, anh sinh ra và lớn lên tại đây, đảm bảo thật hơn vàng mười.”

“Anh ơi thế anh cảm thấy thành phố này như thế nào?”, từ đầu tới giờ im thin thít như thịt nấu đông, Đường Tư Kỳ đột ngột mở miệng mang theo sự hấp tấp, vội vàng.

Thì cũng vì công việc cả thôi, hai mục tiếp theo cô phải khảo sát ý kiến đánh giá của dân địa phương và dân nhập cư. Đang xù đầu không biết tìm thông tin ở đâu thì gặp ngay bác tài người bản xứ, vậy nên Đường Tư Kỳ phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ, không để cho nó vuột mất.

Tuy nhiên dường như câu hỏi quá bất ngờ và đường đột nên anh tài xế khựng lại mất mấy giây rồi mới cười nói: “Tây An hả? Tây An thực sự rất tốt. Nếu không tốt thì anh đã không quay về sau khi bôn ba chán chê khắp nơi. Ra ngoài rồi mới biết, không đâu bằng quê mình. Còn đối với khách du lịch như các bạn thì Tây An có rất nhiều chỗ chơi, tỉ như Tháp Đại Nhạn, Tháp Tiểu Nhạn, rồi Bảo tàng lịch sử Thiểm Tây, Đội quân đất nung hay Hoa thanh trì đều là những nơi đáng đến. Các bạn có thể dùng taxi hoặc ngồi xe buýt để di chuyển đều rất thuận tiện.”

Tưởng gì chứ những cái này thì Đường Tư Kỳ đều đã biết hết rồi. Song đợi tới khi xe dừng lại cô cũng chẳng moi được gì thêm, chán thật!

Coi bộ gặp được dân bản địa là một chuyện nhưng có khai thác được thông tin hay không lại là chuyện khác.

Hai ngày tiếp theo, Đường Tư Kỳ cùng Tiểu Vũ đi chơi khắp nơi. Chỗ nào đã tham quan rồi thì để Tiểu Vũ vào trong một mình, còn Đường Tư Kỳ ở bên ngoài lân la tới chỗ các ông già bà lão nói chuyện phiếm.

Công viên mát mẻ là nơi tập trung nhiều người già nhất. Họ nhàn rỗi, thích ra đây tản bộ, hóng mát giết thời gian và đặc biệt rất nhiệt tình mỗi khi có người đến bắt chuyện.

“Dì à, dì cảm thấy Tây An là thành phố thế nào?”

“Chú ơi, chú đã sống ở Tây An lâu như vậy thì chú có cảm nghĩ gì không?”

Tiểu Vũ đi ra vừa hay trông thấy cảnh này, cô nhạy bén đoán ngay ra vấn đề. Đợi Đường Tư Kỳ nói chuyện xong, Tiểu Vũ mới đi tới hỏi: “Ủa chị, ban nãy chị hỏi chú kia cảm nghĩ về Tây An là đang thu thập thông tin để nghiên cứu cái gì à?”

Đường Tư Kỳ sửng sốt: “Lộ tới vậy sao?”

Tiểu Vũ cười hì hì: “Cũng hơi hơi. Với lại tính cách chị tương đối hướng nội, trước đây chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác. Bộ chị đang tìm tài liệu tham khảo cho tác phẩm tiếp theo hả?”

“Ừ, đại khái là vậy đó”, Đường Tư Kỳ trả lời qua loa.

Tiểu Vũ gật gù: “Ra là vậy. Thế chị đã hỏi được chưa? Mọi người nói thế nào?”

Đường Tư Kỳ đáp: “Hỏi được rồi, hầu như mọi người đều khen cả. Từ người địa phương tới dân nhập cư, ai cũng nói Tây An rất tốt, không có chỗ nào để chê.”

Đúng lúc này đi ngang một quầy hàng rong bán kẹo hồ lô ngào đường, Tiểu Vũ hơi đói bụng nên vội sà vào mua. Đường Tư Kỳ không hứng thú lắm bèn đứng qua một bên, tranh thủ hoàn thành công việc.

[ Suy nghĩ của dân địa phương về Tây An: Trong mỗi trái tim con dân Tây An đều rực cháy niềm tự hào sâu sắc về bề dày lịch sử và truyền thống văn hoá của quê hương mình. Đối với họ, Tây An là mảnh đất tuyệt vời nhất, không đâu sánh bằng. Đặc biệt là hai năm trở lại đây, Tây An đang trên đà phát triển mạnh mẽ, mang lại cho người dân cuộc sống sung túc, ấm no. Là một thành phố đáng sống.]

Câu trả lời vừa gửi đi, kết quả đã ngay lập tức trả về

[ Đáp án quá phiến diện. Không thông qua.]

Cái gì? Đường Tư Kỳ há hốc miệng, không dám tin. Rõ ràng cô đã đích thân đi hỏi rất nhiều người chứ có phải một người đâu mà kêu phiến diện. Hệ thống kỳ cục!

Đường Tư Kỳ không phục. Bổ sung thêm vài ý nữa nhưng kết quả vẫn u như kỹ y như cũ, không được thông qua!

Đang lúc Đường Tư Kỳ nhăn nhó khó hiểu thì Tiểu Vũ quay lại với hai cây kẹo hồ lô trên tay: “Lâu lắm rồi em mới ăn lại món này, vẫn ngon như thuở bé. Cho chị một cây nè.”

Đường Tư Kỳ lơ đãng đón lấy, nói cảm ơn rồi lại rơi vào trầm mặc.

Tiểu Vũ ngỡ ngàng: “Chị làm sao vậy? Sao trông buồn rười rượi thế? Có chuyện gì à?”

“Hình như công cuộc khảo sát của chị có vấn đề thì phải…” Đường Tư Kỳ khá rối rắm, cũng không biết phải giải thích với cô em thế nào.

“Ồ…” Tiểu Vũ cắn một viên hồ lô, vừa nhai vừa gật gù nói “Kỳ thực ban nãy em cũng cảm thấy không ổn cho lắm. Ví dụ đi…ví dụ chị hỏi em cảm nghĩ về Vân Nam hoặc Côn Minh trong mắt em như thế nào bằng một giọng điệu hết sức nghiêm túc như kiểu hỏi và trả lời phỏng vấn thì đảm bảo em sẽ liệt kê đủ hàng trăm điểm tốt cho chị nghe. Vừa nhìn là biết chị không phải dân địa phương rồi, thế thì làm sao họ dám kể xấu. Tốt khoe xấu che mà chị.”

Ồ, Đường Tư Kỳ bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng là cách thức tiếp cận của cô quá trịnh trọng và cứng nhắc. Bảo sao người dân không chịu mở lòng, chỉ toàn trả lời kiểu đối phó chung chung.

“Thế phải hỏi như nào mới có được một câu trả lời toàn diện bao gồm cả ưu lẫn khuyết, cả điểm mạnh lẫn điểm hạn chế?”

Hiểu thì hiểu vấn đề rồi đấy, nhưng thực hiện bằng cách nào thì Đường Tư Kỳ vẫn mờ tịt.

“Này có gì khó, để em dẫn chị đi” Tiểu Vũ hất cằm đầy tự tin.

Đường Tư Kỳ ngơ ngác: “Đi đâu?”

Tiểu Vũ nháy mắt tinh nghịch: “Chị dẫn em đi massage thư giãn thì tất nhiên em phải có quà đáp lễ chứ. Cái này em giúp chị được. Trước hết chị cứ đi theo em, em sẽ cho chị thể nghiệm thế nào là nghệ thuật moi tin, hehe”

===

Chú thích:

(1)Huyện Mạt Thoát - Mêdog- 墨脱县: là 1 huyện của địa khu Lâm Tri, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận