Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 265 - Lại gặp cóc tinh?

Chương 265 - Lại gặp cóc tinh?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 265: Lại gặp cóc tinh?

Đường Tư Kỳ liền đi theo cậu trai trẻ tìm tới tháp Vân. Đồng hành còn có nhóm bạn học của cậu ấy.

Cả đám thanh niên năng động sôi nổi như ánh mặt trời, vừa đi vừa chuyện trò rôm rả

“Nghe bảo khoảng đất nện (1) phía trước là tàn tích còn sót lại của đài giao chiến giữa Phật giáo và Đạo giáo năm xưa. Mọi người muốn đi xem không?” Một cậu trai đeo mắt kính hồ hởi đưa ra lời đề nghị.

“Tàn tích…có gì thú vị?” Cô bạn buộc tóc đuôi ngựa nghiêng đầu thắc mắc.

“Tớ nghe bà nội nói hồi ấy khi Phật giáo mới du nhập vào nước ta, phe đạo sĩ phản đối rất kịch liệt, họ dâng tấu lên Hoàng Thượng dùng đủ các lời lẽ hòng phỉ báng và bêu xấu đạo Phật. Thế là Hoàng Thượng phải tổ chức một buổi tranh biện, kết quả…”

“Bên nào thắng?”

“Haha, các đạo sĩ ngày thường chỉ giỏi luyện đan tu tiên, làm gì biết cùng người khác tranh biện. Còn các vị hoà thượng bên Phật ngày ngày giảng kinh thuyết pháp, sớm đã luyện thành thạo kỹ năng diễn thuyết trước đám đông. Chưa tính đến cái khác, chỉ riêng khoản trôi chảy lưu loát là cũng đủ ăn đứt bên kia rồi. Thế nên Đạo giáo thua.”

“Chưa chắc. Tại do bà cậu tín Phật nên nói đạo Phật thắng thôi, chứ tốt xấu gì Đạo giáo cũng là tôn giáo đặc hữu chính thống của nước ta mà.”

“Tiếp theo hai bên còn so thiêu kinh. Mà kinh thư Đạo giáo chép trên thẻ tre, một mồi lửa là thiêu rụi sạch sẽ. Trong khi đó các thầy bên đạo Phật khéo léo xếp kinh sách thành lá vàng, lửa bùng lên thổi bay hàng ngàn hàng vạn chiếc lá, vàng rực cả bầu trời. Đúng lúc này âm nhạc vang lên, khiến cho tất cả những người chứng kiến bị chấn động mạnh mẽ cả về thị giác lẫn thính giác. Thế nên Phật giáo thắng nhẹ nhàng hai hiệp.”

Cô bé tóc đuôi ngựa trợn trắng mắt: “So gì kỳ vậy, ai đời lại đi so đốt kinh, sao không so tài quét rác có phải hữu ích hơn không.”

Cậu trai kính cận gãi gãi đầu: “Thì bà nội tớ kể thế chứ ai mà biết có thật hay không.”

Tuy nhiên Đường Tư Kỳ lại cảm thấy rất có ý tứ. Lời người già khó sai lắm. Nói không chừng cái mẩu chuyện bà dỗ cháu nghe có vẻ cổ tích hư cấu này lại là truyền thuyết về chùa Bạch Mã cũng nên.

Từ đường bằng lên cầu đá bắc ngang con sông nhỏ, chẳng mấy chốc cả nhóm đã tới trước một toà am ni cô. Mà theo lời chàng trai trẻ nói với Đường Tư Kỳ ban nãy, thì tháp Vân nằm ngay cạnh am, kế bên chùa Bạch Mã.

Mặc dù khoảng cách khá gần nhưng rất may mắn nơi đây không bị tốp lớn tốp nhỏ du khách quấy nhiễu, cho phép ta được thong thả ngắm cảnh thưởng hoa, không phải tất bật chăm chăm né người như ở chùa Bạch Mã bên kia.

Cậu mắt kính đỡ đỡ cặp kính trắng, sôi nổi bổ sung thêm: “Bà nội tớ còn kể á….”

Chưa kịp nói hết câu, cô bạn tóc đuôi ngựa đã nhíu mày chặn ngang: “Liệu có tin được không, bà cậu rõ là có ý thiên vị mà.”

Cậu mắt kính xấu hổ ho khan mấy tiếng rồi gãi đầu cười quê: “Haha, cái trước có phải hay không thì tớ không biết nhưng cái này chắc chắn thật vì nhiều người nói lắm, rằng là tháp Vân có…”

Ai dè cũng lại chưa kịp dứt câu thì bị người khác cướp lời. Một ông lão đang múa thái cực quyền gần đó, hẳn là nghe đám trẻ bàn luận sôi nổi nên bèn góp vui một câu: “Rằng là trên tháp có con cóc vàng, chỉ nghe được tiếng chứ không thấy hình!”

Cậu mắt kinh phấn khích reo lên: “Đúng đúng ạ, chính là cóc vàng.”

Tất cả mọi người bao gồm cả Đường Tư Kỳ đều há hốc mồm sửng sốt. Vốn nãy giờ chẳng ai để tâm, cứ nghĩ cậu ấy kể mấy chuyện tầm phào nhảm nhí mua vui thôi, nào ngờ cụ ông cũng biết. Mà nhìn cụ ấy có vẻ uy tín lắm, vậy xem ra sự tích cóc vàng trên đỉnh tháp Vân hẳn là có thật rồi.

Đám thanh niên bắt đầu nhao nhao vây lấy ông cụ hỏi đông hỏi tây: “Chuyện về cóc vàng là như thế nào hả ông?”

“Truyền thuyết kể rằng gần đây có một hồ nước, một hôm trong hồ xuất hiện cóc tinh…”

Đường Tư Kỳ ngửa cổ nhìn trời, thế quái nào thành Lạc Dương lại có lắm cóc thành tinh thế nhỉ?

Không phải Đại Vũ đã xử gọn một em rồi sao? Giờ đến chùa Bạch Mã cũng có. Bộ Lạc Dương có thù với cóc tinh à?

“…Cao tăng chùa Bạch Mã bắt được cóc tinh, nhốt vào trong bình bát và khoá chặt tại nơi này. Vì thế toà tháp còn có tên gọi khác là tháp trấn yêu. Hơn nữa đứng trước tháp vỗ tay sẽ doạ con cóc sợ kêu lên thành tiếng.”

Vừa nghe thấy thế, đám thanh niên thi nhau vỗ lấy vỗ để. Ai nấy xoay vòng vòng, ra sức vỗ đỏ tay mà vẫn chẳng thấy hiện tượng kỳ lạ gì.

Ông lão bật cười chỉ chỉ dưới chân mình: “Tới đây, vỗ ở chỗ này mới đúng.”

Đường Tư Kỳ đứng gần nhất, vội vàng chạy qua, vỗ thử hai tiếng “bẹp bẹp”.

“Ọp…ọp…”

Quả nhiên, có âm thanh vọng lại thật.

“Wow, thật là thần kỳ!”

Ông lão cười ha hả: “là nguyên lý sóng âm thôi, không có gì thần kỳ cả”

Dứt lời liền chắp tay sau lưng, đủng đỉnh rời đi.

Đường Tư Kỳ tò mò tìm hiểu lịch sử toà tháp. Thì ra nó được xây dựng từ thời Đông Hán và trùng tu vào thời nhà Tần. Như vậy cũng tồn tại cả ngàn năm rồi đấy.

Vậy mà suýt chút chỉ vì sự khó chịu không đáng có mà cô bỏ lỡ mất cảnh đẹp tích xưa.

Ngắm xong cảnh tháp, chàng trai trẻ lại tiến tới mời mọc Đường Tư Kỳ: “Giờ bọn tớ sẽ đi tới một quán trà, cậu đi cùng luôn nhé?”

Đường Tư Kỳ thoáng do dự, nãy giờ đi theo bọn họ suốt một buổi rồi, hiện tại còn cùng uống trà nữa nghe chừng không ổn cho lắm. Có quen biết gì nhau đâu, ngồi xuống rồi biết nói chuyện gì?

Dường như bắt được thoáng ngập ngừng trong mắt cô, chàng trai trẻ cố tình tâng bốc: “Không đi đảm bảo cậu sẽ hối hận cho xem. Quán trà đó đặc biệt có một không hai trên đời.”

Đường Tư Kỳ cắn môi ngại ngùng hỏi: “Thế…uống trà share tiền hả?”

Nào ngờ, chàng trai trẻ phóng khoáng cười ha hả: “Không cần share, muốn đưa bao nhiêu tuỳ ý cậu.”

===

Chú thích:

(1)Đất nện ( tên tiếng Anh là Rammed Earth) là một kỹ thuật được sử dụng để xây dựng móng, sàn và tường nhà bằng những vật liệu thô tự nhiên như đất, đá phấn, vôi, hay sỏi. Đây là một kỹ thuật có từ thời cổ đại, tuy nhiên mới chỉ được phục hồi gần đây với tư cách là một giải pháp xây dựng bền vững.

Bạn cần đăng nhập để bình luận