Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 173 - Cám dỗ

Chương 173 - Cám dỗ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 173: Cám dỗ

So với Thành Đô, Lạc Sơn đã là chốn bình yên nhưng cổ trấn tựa hồ còn thanh bình và êm ả hơn gấp bội.

Ven đường, nhiều quán trà mọc lên san sát, các cụ ông cụ bà thảnh thơi chơi cờ đợi giờ cơm.

Một dòng sông nhỏ bắt nguồn từ vị trí trung tâm, âm thầm bao quanh trấn, róc rách suốt đêm ngày. Bắc ngang sông là một cây cầu đá cổ kính có lịch sử hàng trăm năm.

Quyên Quyên dẫn hai người bạn mới đi dạo một vòng rồi thẳng tiến tới quán bánh nướng ngon nhất trần đời mà cô đã không tiếc lời giới thiệu trước đó.

Chen chúc mãi mới qua được hàng người đang bu kín trước tiệm, Quyên Quyên hỏi với vào: “Ông chủ ơi, có bánh đường đỏ chưa?”

“Chưa có, vẫn đang làm, muốn ăn phải đợi nửa tiếng nữa.”

Đối với đáp án này, Quyên Quyên chẳng lấy gì làm bất ngờ. Mỗi lần tới đây mua bánh, xếp hàng chờ đợi đã trở thành việc quá đỗi bình thường.

“Vậy lát có thì gói cho cháu hai mươi cái nhé, tiền đây”, theo lệ cũ, Quyên Quyên trả tiền trước giữ bánh rồi mua thêm ba cái bánh bột ngô thịt bò, chia cho Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ mỗi người một cái, chính mình ăn một cái. Vừa nhai vừa hồ hởi giới thiệu

“Bánh đường đỏ nhà chú bảy Trương nức tiếng gần xa. Là quán quen của rất nhiều bác tài đấy. Mà các chị cũng biết rồi, cánh tài xế mà đã khen ngon thì đảm bảo đáng tin hơn gấp trăm lần quảng cáo trên báo đài truyền thông. Đặc biệt nhất là bánh đường đỏ, làm đến đâu bán đến đấy, đắt hơn tôm tươi. Nếu không chịu xếp hàng thì không bao giờ mua được bánh. Cả nhà em đều thích bánh này thế nên lần nào đến đây cũng phải gói hai, ba chục cái đem về. Các chị ăn thử cái bánh thịt bò này đi là biết liền à. Thật đó, em không tâng bốc lên đâu, vỏ bánh ở đây người ta làm ngon cực.”

Đường Tư Kỳ gửi tiền tào phớ cộng tiền bánh qua WeChat cho Quyên Quyên rồi mới quay ra bắt đầu thưởng thức

“Uhmmmm…lúc ở Thành Đô chị đã ăn thử bánh mũ nồi rồi nhưng mà không hề giống cái này tí nào. Công nhận bánh ở đây mềm xốp hơn cũng không bị cái cảm giác ngấy dầu của đồ chiên rán. Rất thơm và ngon.”

Đường Tư Kỳ thật lòng nhận xét.

Tiểu Vũ cũng nhồm nhoàm phát biểu ý kiến: “Phần nhân thịt bò ngon tuyệt, phải cay thế này ăn mới đã này. Ủa, ở trong đây người ta bỏ cái gì vậy, ngọt ngọt cay cay, ăn lạ lạ?”

Quyên Quyên: “À, đấy là su hào bào sợi đấy chị. Bánh kẹp su hào bào cũng rất được ưa chuộng. Thậm chí nhiều người không thích ăn nhân, mua bánh không ăn cũng ngon lắm.”

Trong khi hai cô em rôm ra trao đổi, Đường Tư Kỳ cứ lặng lẽ vừa đi vừa thưởng thức. Không phải cô kiệm lời mà tại ngon quá, không nói được gì nữa.

Nhân thịt bò đậm đà, vỏ bánh mềm xốp, su hào bào giòn tan, cay cay ngọt ngọt có tác dụng giải ngấy tuyệt vời. Cứ hết miếng này rồi phải tới miếng khác ngay, không thể dừng cái sự sung sướng này lại được!

Đang định quay lại mua thêm cái nữa thì Quyên Quyên cuống cuồng ngăn cản: “Ấy chị ơi, ăn một cái cho biết là được rồi, để dành bụng còn ăn những món khác nữa.”

Tiểu Vũ nhìn thấy quán bên cạnh bày bán bánh kếp trứng, hí ha hí hửng định sà vào cũng liền bị Quyên Quyên lôi lại: “Đừng, đừng mua bánh kếp trứng ở chỗ này. Đợi chiều về nội thành em sẽ chở chị tới quán ngon nhất Lạc Sơn.”

Sinh ra và lớn lên ở đây vì thế nơi nào ăn ngon, nơi nào ăn dở Quyên Quyên nắm trong lòng bàn tay. Cô tuyệt đối không để các chị mua bậy, phải dẫn tới những chỗ ngon nhất, uy tín nhất để không làm mất danh tiếng của đặc sản Lạc Sơn chứ.

Hơn nữa dạ dày có hạn, lại lâu lâu mới có dịp tới đây một lần, vì thế cho nên phải tranh thủ nếm thử nhiều món nhất có thể.

Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ rất ngoan ngoãn hợp tác, quyết giữ vững lòng, không nghiêng ngả trước vô vàn cám dỗ xung quanh.

Đi tiếp một vòng cho xuôi bớt, Quyên Quyên tiếp tục dẫn hai chị vào quán “Từ lương cao”.

Cô thần thần bí bí tiết lộ: “Đây không phải là tiệm đồ ngọt bình thường đâu nhé, chương trình ‘Cội nguồn của ẩm thực Trung Hoa’ (1) mùa ba đã quay ở đây đấy. Tiệm này lâu đời lắm rồi, các bạn trẻ bây giờ đa phần không thích tới đây nữa bởi nó không theo xu hướng, không bắt trend. Nhưng em thì lại cực thích bởi chỉ có nơi này là người ta vẫn làm theo cách thủ công truyền thống, giữ được vị nguyên bản ngày xưa mà rất khó kiếm được ở các tiệm đồ ngọt khác. Chị tin không, bao năm qua rồi nhưng cái hương vị vẫn hệt như ngày bé em ăn, chả thay đổi tí tẹo nào. Cũng chính vì thế mà rất nhiều người hoài cổ không quản ngại đường xá xa xôi, chạy tuốt từ trong thành phố xuống đây chỉ để ăn bát chè rồi về đấy.”

Thực đơn ở đây đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ có vài ba món và mỗi món có giá ba, bốn đồng.

Bánh kê vàng lạnh (2) là đặc trưng của quán và cũng là món bán chạy nhất, hầu như khách nào tới cũng phải gọi một phần này đầu tiên.

Thế nhưng mà Tam tiên băng phấn với cả đường đỏ xem chừng cũng được nhiều người gọi lắm.

Đường Tư Kỳ không chút phân vân, chọn ngay một phần bánh kê vàng lạnh. Món này được lên hẳn chương trình “Cội nguồn ẩm thực Trung Hoa” thì nhất định không phải hạng xoàng. Cô rất muốn nếm thử xem hương vị của nó ra sao.

Tuy nhiên Tiểu Vũ ngồi bên cạnh thì rối rắm tít mù, lựa tới lựa lui mà vẫn không sao quyết định được: “Chị…có thể gọi cả bánh kê vàng lạnh và Tam tiên băng phấn…được không?”

Quyên Quyên cười xoà: “Lát nữa mình còn đi ăn Bò bắt chéo chân nữa đấy. Nếu chị cảm thấy ăn được thì cứ gọi cả hai đi.”

Tiểu Vũ nén xuống ham muốn, chỉ gọi mỗi phần bánh kê vàng, để dành bụng lát còn đi ăn tiếp.

Trời ơi chán quá, nếu có thể được như Thao Thiết (3), nuốt chửng tất cả những gì nhìn thấy vào bụng thì tốt biết bao.

Nhìn cái bộ dạng mất mát đáng thương của Tiểu Vũ, Quyên Quyên cũng chẳng thể đành lòng: “Thôi được rồi, chị đừng buồn nữa. Ăn xong cái này mấy chị em mình ra bờ sông uống trà, nghỉ ngơi một lát cho tiêu bớt. Đợi khi nào đói bụng thì mình đi ăn Bò bắt chéo chân. Sau đó quay lại đây mua Tam tiên băng phấn tráng miệng. Rồi cuối cùng quay về tiệm chú bảy Trương để em lấy bánh đường đỏ. Nếu đến lúc đấy chị vẫn còn bụng thì em dẫn chị đi ăn đường đỏ đá bào tiếp. Thế nào, ok không chị?”

Tiểu Vũ đang héo rũ như rau dập lập tức bừng tỉnh như hoa buổi sớm: “Ok, ok luôn!”

===

Chú thích:

(1)Cội nguồn ẩm thực Trung Hoa - A bite of Chine - 舌尖上的中国 là loạt phim tư liệu truyền hình của Trung Quốc phát sóng năm 2012 nói về lịch sử các món ăn, cách khai thác nguyên liệu, cách thưởng thức và chế biến ẩm thực Trung Hoa.

Đạo diễn: Trần Hiểu Khánh

Người dẫn chuyện: Lý Hồng

(2)Bánh kê vàng lạnh - 黄米凉糕 : nguyên liệu gồm gạo nếp, hạt kê vàng, táo đỏ, nho khô, đường trắng, bột nếp, bột mì, sữa chua, táo đỏ, nho khô, dưa vàng.

(3)Thao Thiết (Taotie) là một loài ác thú xuất hiện nhiều trong các giai thoại, truyền thuyết của Trung Quốc. Nó được mô tả là một con vật to lớn, 60 năm xuất hiện một lần, có sức mạnh khủng khiếp, càn quét mọi thứ mỗi nơi đi qua khiến dân chúng khiếp sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận