Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 459 - Lạc Tuấn Bảo bị bệnh

Chương 459 - Lạc Tuấn Bảo bị bệnh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 459: Lạc Tuấn Bảo bị bệnh

Toàn là những người xởi lởi vui vẻ, vừa gặp đã thân. Sở Hy Văn đề nghị Từ Thiên Ngưng trả phòng, nhập hội ở chung luôn cho vui

“Nhóm mình thuê hai phòng thôi, cho Tuấn Bảo ở chung với em và anh Quang còn lại ba người phụ nữ một phòng, thế là vừa đẹp.”

Từ Thiên Ngưng có chút do dự: “Sợ cháu nó bé làm phiền các chú.”

Lạc Tuấn Bảo nhanh nhảu phản bác: “Mẹ, Tuấn Bảo ngoan mà, con sẽ không làm phiền chú Quang và anh Hy Văn đâu, mẹ yên tâm.”

Sở Hy Văn cưng nựng xoa đầu Tuấn Bảo: “Đúng rồi không phiền, không phiền tí nào cả, để anh Hy Văn dẫn Tuấn Bảo đi chơi ha.”

Từ Thiên Ngưng thấy đối phương thực nhiệt tình, lại nghĩ như vậy có thể ở chung với chị Trân và Tư Kỳ, cũng tiện tâm sự chuyện chị em nên liền đồng ý.

Nhưng dù sao cũng là người lạ mới gặp lần đầu, tự nhiên bảo giao con trai cho họ quả thực trong lòng Từ Thiên Ngưng có chút không yên tâm. Từ khi lọt lòng tới giờ, Lạc Tuấn Bảo chưa từng đơn độc ở cùng người lạ một ngày nào.

Vào trong phòng, Từ Thiên Ngưng lặng lẽ kéo Đường Tư Kỳ ra một góc hỏi chuyện: “Này chị bảo cái cậu Sở Hy Văn đó chính là người nam diễn viên lên hot search cùng em đợt trước phải không? Cậu ta đáng tin không?”

Đường Tư Kỳ cười hì hì: “Không sao đâu chị, cậu ta chỉ bị cái hơi xàm thôi chứ tốt tính lắm. Với lại hai phòng ngay đổi diện nếu chị không yên tâm thì gọi Tuấn Bảo qua đây, mình kéo hai giường lại là dư sức ngủ ba người.”

“Thôi đừng, chị chỉ hỏi vậy thôi, cứ để nó ở bên đó đi. Tại Tuấn Bảo hãn còn nhỏ nên chị hay lo thôi.”

Từ Thiên Ngưng lắc đầu tự giễu, ngày xưa cứ chê cha mẹ phiền, giờ tới lượt mình cũng y thế chẳng khác gì, động tí là lo, hở tí là sợ. Tuấn Bảo sắp lên tiểu học, bắt đầu tập thói quen tự lập được rồi. Đừng để đến lúc đó con sẵn sàng mà mẹ lại chưa.

Trong khi mẹ ở bên này lo lắng thì cậu con trai bên kia vui quên trời mây. Lạc Tuấn Bảo lon ton theo chú Cao Quang Vũ học chụp ảnh, mới một lúc buổi chiều đã biết các thao tác cơ bản, căn chỉnh góc độ ánh sáng, điều chỉnh một vài tham số đơn giản.

Chơi chán máy ảnh, cu cậu lại sà sang chỗ Sở Hy Văn học làm toán. Hai anh em vớ được bộ bài tây trong phòng khách sạn thế là rủ nhau kéo xì dách, ai đủ 21 điểm là hú hét vang trời.

Đừng tưởng Lạc Tuấn Bảo nhỏ con dễ bắt nạt, đầu óc cu cậu thông minh lắm, không lừa được đâu. Sở Hy Văn rõ là thắng nhiều hơn nhưng cũng trầy da tróc vẩy đấy. Thắng thua đảo chiều liên tục, đôi bên càng chơi càng hăng, tới tận tối muộn mới chịu dừng đi ngủ còn hẹn ngày mai đấu tiếp.

Tuy nhiên ban đêm Lạc Tuấn Bảo cảm thấy hơi khó chịu bụng. Có thể lúc xuống máy bay, mẹ sợ cậu đói nên mua tạm thức ăn ở sân bay. Chắc do không hợp khẩu vị nên cái bụng biểu tình. Lạc Tuấn Bảo cũng không nghĩ nhiều, ôm gối tiếp tục ngủ.

Sau một đêm không ngon giấc, sáng hôm sau tinh thần Lạc Tuấn Bảo uể oải hẳn. Mẹ gõ cửa vào hỏi có muốn đi mua ngọc với mẹ không.

Lạc Tuấn Bảo sợ mẹ lo nên rúc sâu vào trong chăn, chỉ thò mỗi cái cổ ra, cố nở nụ cười: “Mẹ ơi, con không đi đâu, con ngủ chưa đủ, con muốn ngủ thêm một xíu nữa. Mẹ cứ đi với dì Trân và dì Kỳ đi, không cần lo cho con, con sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng khách sạn đợi mẹ.”

Bảo không lo lắng sao được, Từ Thiên Ngưng vội chạy tới sờ trán kiểm tra, không thấy nóng sốt chị mới tạm thở phào.

Từ Thiên Ngưng ôn nhu xoa đầu con trai: “Thế hay hôm nay mẹ không đi, mẹ ở lại khách sạn cùng Tuấn Bảo nhé, được không?”

Lạc Tuấn Bảo ngồi bật dậy, lắc đầu dỗ mẹ: “Không sao, con thật sự không sao mà, con chỉ buồn ngủ tí thôi. Mẹ đi với các dì đi, khi nào mẹ về con sẽ dậy chơi với mẹ.”

Sở Hy Văn ngồi trên ghế sô pha hết nhìn Lạc Tuấn Bảo lại nhìn Từ Thiên Ngưng mặt mày nhăn tít rối rắm không biết nên làm thế nào. Cuối cùng anh chủ động lên tiếng: “Chị để Tuấn Bảo ở đây em trông giúp cho. Hôm nay em cũng phải học kịch bản không ra ngoài được. Chị cứ yên tâm đi đi, có gì em sẽ gọi điện thoại.”

Lúc này Từ Thiên Ngưng mới yên tâm tạm biệt con trai, không quên để lại số điện thoại, dặn Sở Hy Văn bất luận có chuyện gì cũng thông báo ngay với chị qua WeChat.

Mọi người đi hết cả, trong khách sạn chỉ còn Lạc Tuấn Bảo cuộn tròn trong chăn ngủ khì và Sở Hy Văn ngồi ôm iPad học kịch bản.

Để học thuộc thì không khó bởi nhân vật không nhiều thoại, bối cảnh cũng không quá phức tạp nhưng Sở Hy Văn cảm thấy tính cách nhân vật chưa được nêu bật. Có thể nội dung kịch bản chưa được trau chuốt kỹ càng nên có cảm giác đôi chỗ còn lẫn cấn, thiếu logic, tình tiết không hợp lý. Anh dự định nếu được nhận vai sẽ mang vấn đề này ra thảo luận cùng đạo diễn.

Đang chăm chú nghiên cứu, đột nhiên Sở Hy Văn thấy Lạc Tuấn Bảo bò xuống giường, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào nhà vệ sinh, sau đó nghe tiếng nôn oẹ.

Hỏng rồi, thằng bé bệnh thật rồi.

Sở Hy Văn lập tức buông iPad, phi vào nhà tắm gõ cửa liên hồi

“Tuấn Bảo, em không sao chứ?”

“Em…không sao…”

Dứt lời liền nghe thấy tiếng tiêu chảy vọng ra.

Sở Hy Văn: “…”

Sở Hy Văn cuống quýt mở ứng dụng trên điện thoại, tra cứu địa chỉ bệnh viện gần nhất.

May quá, ngay bên cạnh khách sạn có một phòng khám.

Cửa nhà vệ sinh vừa mở, Sở Hy Văn vội bế Lạc Tuấn Bảo lên kiểm tra. Sắc mặt thằng bé tái nhợt nhưng may không sốt.

“Anh Hy Văn, anh đừng nói với mẹ em nhá, em không muốn làm châm trễ công việc của mẹ.”

Lạc Tuấn Bảo gục đầu ôm bụng, ý muốn lên giường nằm tiếp.

Làm sao có thể không báo được, Sở Hy Văn gửi vội một tin nhắn cho Đường Tư Kỳ: [Tuấn Bảo bị nôn ói kèm tiêu chảy, giờ tôi đưa nó sang phòng khám kế bên khách sạn kiểm tra], sau đó nghiêm túc quay sang nói với Tuấn Bảo

“Giờ anh đưa em đi khám bệnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận