Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 306 - Đứng trên vai người khổng lồ

Chương 306 - Đứng trên vai người khổng lồ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 306: Đứng trên vai người khổng lồ

Hồi đầu mới chân ướt chân ráo vào nghề, Đường Tư Kỳ cũng từng học qua mảng này một thời gian. Bởi vì nhu cầu về tranh thiếu nhi rất lớn, hầu như lúc nào cũng thiếu hoạ sĩ, thậm chí lượng đơn hàng hồi ấy Đậu Mễ kiếm về cho Đường Tư Kỳ phần lớn đều có liên quan tới tranh minh hoạ cho trẻ em.

Nếu giờ chọn đi chuyên mảng này thì đích thực không sợ thiếu việc, nhưng Đường Tư Kỳ đang trên đường định hình phong cách cá nhân, cô muốn thử sức trên nhiều trường phái và thể loại khác nhau, chưa muốn vội vã bó buộc bản thân vào một phong cách nhất định nào hết.

Tư Kỳ: [ Cảm ơn biên tập viên, nhưng trước mắt em đang theo thể loại cổ phong, em muốn hoàn thiện từng cái một nên tạm chưa có ý định chuyển sang chuyên sâu mảng tranh thiếu nhi.]

Sau một hồi cân nhắc tới lui, Đường Tư Kỳ bèn nói thẳng nói thật, hy vọng đối phương sẽ không phật ý.

Biên tập viên Hà Hân: [ haha, không có gì đâu, chị chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Bất quá sau này có đơn nào thích hợp chị sẽ giới thiệu em, nhận hay không tuỳ em quyết định ha. ]

Tư Kỳ: [ Dạ vâng, em cảm ơn chị nhé. ]

Thiết lập mối quan hệ tốt với nhà xuất bản chỉ có lợi không hại. Kể cả sau này không kiếm được khách hàng trực tiếp thì kiếm qua đó cũng không sợ chết đói. Dầu sao mạng lưới của người ta cũng sâu rộng hơn mình. Phải biết “đứng trên vai người khổng lồ”, chính là một chiến lược khởi nghiệp khôn ngoan!

Nghĩ tới đây, Đường Tư Kỳ chợt nhớ tới Công ty phát triển game Du Cốc, hình như cô vẫn chưa hồi đáp họ. Nấn ná trì hoãn tới tận giờ không phải mất lịch sự hay cố tình làm giá mà thú thực Đường Tư Kỳ không biết nên trả lời sao.

Cô có thể thẳng thừng từ chối biên tập viên Hà Hân là vì biết chắc chắn không muốn giới hạn bản thân trong khuôn khổ tranh thiếu nhi. Nhưng vì cái gì lại cứ nấn ná chưa chịu trả lời Du Cốc?

Đường Tư Kỳ suy nghĩ hồi lâu…đại khái chắc là vì luyến tiếc nên không cam tâm từ bỏ đây mà!

Tuy rằng trở thành hoạ sĩ thiết kế game, lại còn đầu quân vào hẳn công ty game nổi tiếng, đối với Đường Tư Kỳ mà nói đích xác là một hấp dẫn lớn.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ nguyên quan điểm cũ không muốn vào làm trong công ty, bởi vì kể cả phúc lợi có tốt đến mấy thì cũng không có tự do. Bán mạng cho tư bản mà, đâu dễ xơi!

Đã tới lúc phải đưa ra quyết định dứt khoát rồi, Đường Tư Kỳ hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng ngay ngắn soạn tin nhắn:

[ Rất cảm ơn sự coi trọng của quý công ty, có thể trở thành nhân viên Du Cốc là niềm vinh hạnh của mỗi người hoạ sĩ. Tuy nhiên vì đã có kế hoạch từ trước nên dù rất lấy làm tiếc nhưng tôi không thể nhận lời mời tới Du Cốc làm việc. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn thịnh tình của quý công ty.]

Một mẩu tin ngắn ngắn mà soạn mãi mới xong, lúc nhấn nút gửi đi Đường Tư Kỳ cảm tưởng cả người nhẹ được mấy cân. Đúng là đứng trước sự lựa chọn chưa bao giờ là điều dễ dàng, đặc biệt khi phải chọn lựa giữa lấy hay bỏ. Nhưng một khi đã quyết định được rồi thì nhẹ nhõm vô cùng. Bởi điều ấy chứng tỏ cô đã tìm được thứ mình mong muốn nhất.

“Ủa chị Kỳ, sao giờ vẫn còn ngồi đây vẽ, đi ra ngoài ăn cơm thôi”, Trương Thiên Ý mới ngủ dậy, đang tính xách túi ra ngoài chơi liền trông thấy Đường Tư Kỳ đang cắm cúi làm việc ngoài đại sảnh.

“Trời ơi em cũng nể chị thật ấy, mang tiếng đi du lịch mà suốt ngày chỉ thấy chúi mũi vào công việc. Chị ngồi suốt từ sáng tới giờ bộ lưng không cứng eo không mỏi hả?”

Đường Tư Kỳ đứng dậy duỗi người vươn vai: “haha, em vừa nói tới là nó mỏi liền luôn.”

Trương Thiên Ý tiến lên lôi kéo: “Đi thôi, mình đi kiếm cái gì ăn trưa. À mà chiều nay tụi em định tới vườn bạch thú chơi, chị đi cùng không?”

Vườn bách thú Bắc Kinh? Đường Tư Kỳ trợn tròn mắt, không nghĩ cô em lại có hứng thú với khu vui chơi dành cho con nít: “Em thích đi vườn bách thú sao?”

Trương Thiên Ý gãi đầu cười hề hề: “Em đi đại ấy mà. Với lại vườn bách thú Bắc Kinh là vườn bách thú đứng đầu cả nước. Hơn nữa chính bản thân nó cũng là văn vật được bảo tồn. Vậy nên em khá là tò mò muốn vào xem.”

Đường Tư Kỳ gật gù: “Ồ, vậy chị đi cùng em.”

Tuy rằng vườn bách thú Bắc Kinh đã quá nổi tiếng rồi nhưng hôm trước trao đổi cùng chị Hà Hân, chị ấy đã bảo không nên chỉ tập trung giới thiệu những khu du lịch ít người biết, như vậy xa lạ lắm. Phải linh hoạt đan xen mới cũ, khai thác cả những thắng cảnh nổi tiếng nữa, có thế mới tạo được cảm giác gần gũi, khơi gợi sự đồng cảm từ các khán giả nhí.

Mà nhắc tới vườn bách thú đảm bảo các bạn nhỏ thích mê cho xem, nghĩ vậy Đường Tư Kỳ không chút do dự, mau chóng thu dọn máy móc, xách túi đi theo đám Trương Thiên Ý luôn.

Cũng vẫn là đội hình bốn người nhưng hai cô bạn hôm bữa đi Tư Mã Đài đã trả phòng rời đi rồi, hôm nay là hai cô bạn mới tới.

Đường Tư Kỳ phát hiện Trương Thiên Ý thuộc tuýp người quảng giao, có sở trường làm quen bạn mới và lập nhóm đi chơi siêu nhanh.

Đặc biệt mỗi lần quen một bạn mới là Trương Thiên Ý sẽ giúp người ta tính nhân duyên. Tuy nhiên Đường Tư Kỳ để ý cô ấy xem cho ai cũng phán tình duyên trắc trở lận đận, chả có ai được thuận lợi hanh thông, hạnh phúc viên mãn hết.

“Chị Tư Kỳ, chị đừng ngại, để em tính cho.”

“Thôi thôi không cần, thật sự không cần mà, chỗ chị em mình đâu cần khách khí như vậy.”

Trăm lần như một, hễ Trương Thiên Ý dợm mở lời là Đường Tư Kỳ sợ mất mật quýnh quáng bỏ của chạy lấy người.

Trong nhóm lần này có một cô gái cực mê đồ ngọt. Còn chưa xuất phát đã tra được ở gần vườn bách thú có một tiệm ăn vặt nổi tiếng tên Lão Hồi Hồi.

“Quán này được cho điểm cao lắm, đồ ăn ngon cực, tụi mình đi thử đi?”

Cô nàng ra sức đề cử, cộng thêm ánh mắt long lanh cùng cặp má bầu bĩnh đáng yêu thử hỏi ai có thể lạnh lùng nói không được chứ. Thế là ba người còn lại, dù không hảo ngọt lắm nhưng cũng tình nguyện chiều theo nàng mập dễ thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận