Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 284 - Nhất định phải đi!

Chương 284 - Nhất định phải đi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 284: Nhất định phải đi!

Trương Thiên Ý vừa ăn vừa vui miệng tán gẫu: “Em nói chị nghe, em tới đây mấy hôm rồi, cũng thẩm được kha khá món rồi nên em đã đúc kết ra chân lý, phá lấu chính là món ăn vặt tiêu biểu của Bắc Kinh, nó thể hiện được cái hồn của Bắc Kinh. Đại khái là rất cuốn, trót yêu rồi là đắm say suốt đời!”

Đường Tư Kỳ chỉ cười cười chứ không tham gia. Vì đây mới là bữa đầu của cô ở Bắc Kinh, chưa thể đánh giá vội vàng được. Tuy nhiên không thể phủ nhận cô cũng rất thích món này, không biết có phải nó là đại diện cho “văn hoá” ăn vặt của Bắc Kinh thật không song phải công nhận hương vị của nó rất tròn đầy và khác biệt.

Hai chị em đánh chén xong, chuẩn bị dạt sang quán khác thì Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy cái trán hơi lành lạnh. Cô ngờ ngợ ngẩng đầu…

“Mưa rồi!!!”

Trương Thiên Ý không để ý lắm vì quá tự tin vào tài bói toán của mình thế nên vẫn đang phăm phăm đi trước, mắt dán chặt vào điện thoại dò địa chỉ

“Không mưa đâu chị, ban nãy em đã nói rồi mà, ngay ngã rẽ trên kia có một quán được khen nhiều lắm, chị…”

Mấy chữ cuối của Thiên Ý đã bị tiếng nước mưa cuốn đi mất.

Mưa ào xuống như trút nước, tầm tã, xối xả.

Người đi đường tán loạn tìm chỗ trú.

Đường Tư Kỳ và Trương Thiên Ý vì quá bất ngờ nên chẳng kịp phản ứng. Đến lúc vai áo bị tạt ướt hết mới hò nhau mà chạy.

Nhưng khổ nỗi bước chạy của hai cô đâu thể nhanh hơn tốc độ mưa rơi, thế là vội kéo nhau nép vào một chiếc mái hiên bên đường.

Nhìn màn mưa mịt mùng trắng xoá, Đường Tư Kỳ khóc không ra nước mắt.

Sao đại sư bảo hôm nay không mưa cơ mà? Kiểu này vẫn phải tin khoa học thôi, huyền học không ăn thua rồi!

Nhìn mưa càng lúc càng lớn, Trương Thiên Ý ngượng ngùng gãi đầu: “Cái này là ngoài ý muốn, lâu lâu nhầm nhọt tí, hì hì.”

Đường Tư Kỳ liền đề nghị: “Chị nghĩ mình nên gọi xe về.”

Nhìn tình hình thời tiết thế này thì có vẻ không thể tạnh ngay được mà cứ đứng đây đợi không biết đến bao giờ, mưa tạt ướt hết một bên người rồi, dính nhơm nhớp khó chịu lắm, lại dễ cảm lạnh nữa. Thôi thì vẫn nên quay về là hơn.

Trương Thiên Ý còn ham vui, mới đi có tí tất nhiên chưa muốn về. Cơ mà mưa gió thế này quả thực chẳng đi đâu được, đành phải nghe lời chị Tư Kỳ vậy.

Lên xe, Trương Thiên Ý khăng khăng đòi trả tiền taxi, nói là tại cô ấy nên cả hai mới bị ướt, nếu không để cô ấy trả thì sẽ ngại lắm. Đường Tư Kỳ không thuyết phục được, cuối cùng đành mỉm cười cảm ơn.

Về tới phòng, hai chị em lập tức thay bộ quần áo ướt ra, lau thật khô người, uống chút nước ấm ngồi nghỉ chốc lát rồi mới vào phòng tắm nước nóng.

Nói thì nhanh chứ xoay qua xoay lại cũng mất thời gian và lắm việc không tên. Đến khi người ngợm khô ráo sạch sẽ đặt lưng được xuống giường thì cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài.

Đường Tư Kỳ chỉ muốn nhắm mắt ngủ luôn một giấc nhưng khổ nỗi cái bụng không chịu hợp tác, nó sôi lên từng cơn như đánh trống.

Cực chẳng đã, cô buộc phải lóp ngóp bò dậy. Bất ngờ thấy Trường Thiên ý cũng đang lần sờ lục đồ ăn. Thế là hai chị em liền rủ nhau đặt cơm hộp.

Tuy rằng thời tiết không chiều lòng người, nhưng lại phát hiện có chiến hữu hợp cạ, thế là vui rồi.

Hai hộp cơm đơn giản, hai chị em ngồi sát bên nhau vừa ăn vừa rung đùi tán phét, rôm rả hơn pháo rang.

Cơm nước xong xuôi, trời vẫn mưa như trút. Đường Tư Kỳ chép miệng thở dài, tình hình này là hôm nay khỏi đi đâu được rồi.

Thôi thì lấy máy tính ra vẽ vậy. Phải học cách thích nghi trong mọi hoàn cảnh chứ biết sao giờ.

Trương Thiên Ý cũng đang nằm thẳng băng trên giường tự vấn sâu sắc về sai lầm chết người ngày hôm nay. Cảm thấy mình học nghệ chưa thông, bèn lật đật lôi sách vở ra tiếp tục ôn luyện.

Cứ như thế một ngày trôi qua.

Sáng hôm sau, hai chị em vừa mở mắt là đã í ới rủ nhau đi ăn, quyết tâm phải càn quét sạch mỹ thực thủ đô. Nhưng hỡi ơi, vừa bước chân ra đến cửa lại thấy trời xám xịt âm u hệt hôm qua, Đường Tư Kỳ tức thì dâng lên cảnh giác.

Cô mở di động, lướt xem dự báo thời tiết.

Quả nhiên, hôm nay vẫn mưa, nhưng khá hơn hôm qua, dự báo thời tiết nói hôm nay mưa nhỏ.

Cô đang định nhắc Trương Thiên Ý nhớ đem theo dù thì cô em lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Hôm nay mình không nên ra ngoài chị ạ.”

“Hả?” Đường Tư Kỳ nghệt mặt, sao lại vậy?

Trường Thiên Ý vuốt cằm, phán: “Em đã tính rồi, hôm nay có mưa, là mưa lớn. Chị yên tâm, em đã tính đi tính lại mấy lần rồi, đảm bảo không sai được. Mưa to như hôm qua có mang theo dù cũng vô ích. Tốt nhất nên ở nhà chị ạ.”

Đường Tư Kỳ: “…..”

Cô ngửa cổ nhìn trời, âm u quá, điệu này chắc sẽ mưa, trong dự báo cũng nói vậy mà, chẳng qua là mưa nhỏ, vẫn đi được…nhưng bộ dáng của Trương Thiên Ý chắc chắn lắm, thôi thì tin em ấy một lần nữa vậy.

Và thế là hai chị em lại kéo nhau lên phòng, hết nằm lại ngồi, hết ngồi lại nằm, lê lết đếm thời gian qua ngày.

Thẳng đến buổi tối, những người khác quay về, thấy hai cô vật vờ nằm nhà mới ngạc nhiên hỏi: “ủa, cả ngày hôm nay hai bạn không ra ngoài chơi hả? Thời tiết hôm nay thích lắm, tuy có chút gió, trời hơi se lạnh nhưng vì hôm qua mới mưa xong nên hôm nay không khí trong lành, dễ chịu vô cùng. Mà may nhất là dự báo nói có mưa nhỏ nhưng trên thực tế không mưa giọt nào, mát mẻ khô ráo đi chơi đã lắm.”

Đường Tư Kỳ nghe xong, cả người suy sụp, bộ dáng sống không bằng chết!

Vậy là đi tong một ngày vô ích rồi, ối giời ơi!

Không những huyền học đại sư mà cả dự báo thời tiết…à không, hai bọn họ liên thủ lừa gạt cô, huhu.

Ngay mai, bất luận có như thế nào, cô cũng sẽ ra đường. Kể cả mưa giăng gió giật, sấm chớp cấp 12 thì cũng đừng hòng ai cản được bước chân cô.

Cô - nhất - định - phải - ra - ngoài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận