Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 505 - Kết thúc hành trình

Chương 505 - Kết thúc hành trình

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 505: Kết thúc hành trình

Sáng hôm sau ngủ dậy, cả đoàn tiếp tục xuống núi. Cũng là ngày cuối của cuộc hành trình.

Tuy chỉ còn 2000m cuối nghe thì không xa mà lại xa không tưởng. Đường Tư Kỳ đi mãi đi mãi vẫn không thấy điểm dừng.

Cuối cùng cũng tới trạm chỉ huy đây rồi. Cả nhóm vào trong lãnh giấy chứng nhận. Bên trên ghi “Chúc mừng bạn đã thành công chinh phục ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới.”

Hành trình kết thúc, bốn người lưu luyến chụp ảnh chia tay với nhóm khuân vác. Nhìn những người bạn đường đã kề vai sát cánh, đồng hành cùng mình suốt một tuần qua, lòng Đường Tư Kỳ ngổn ngang trăm mối.

Nếu không có họ giúp sức, chắc chắn cô không thể thành công leo đỉnh.

Bọn cô chỉ là những lữ khách qua đường còn Kilimanjaro chính là mái nhà của họ. Đối với các cô, mấy ngày khó khăn cực hạn vừa qua chỉ là trải nghiệm một lần trong đời. Còn với họ nó là cuộc sống, là kế sinh nhai không thể tách rời.

Đường Tư Kỳ quay người ngước nhìn tất cả một lần cuối, thực sự rất muốn nói hẹn gặp lại.

Trở về khách sạn, Đường Tư Kỳ lọc hết các video ngắn quay dọc đường, kết nối biên tập lại rồi đăng lên mạng.

Sau đêm hôm bắt được sóng ở trạm dừng chân, Đường Tư Kỳ chỉ báo bình an về nhà chứ không lên mạng nữa.

Vừa đăng nhập WeChat và Weibo, vô số tin nhắn đổ ập tới. Hầu hết đều hỏi thăm cô có an toàn không. Ngay cả trên diễn đàn hội hoạ cũng rất nhiều bạn quan tâm tới chuyến đi này của cô.

Tin nhắn quá nhiều, Đường Tư Kỳ không thể phản hồi từng người một. Vậy nên cô đăng clip lên cả Weibo lẫn vòng tròn bạn bè, thay cho lời báo bình an tới toàn thể người thân và các fans gần xa.

Sở Hy Văn cũng đang vào giai đoạn cao trào của vai diễn. Hôm nay chính là cảnh quay cuối cùng. Anh sắm vai một đại tướng quân cà lơ phất phơ nhưng vì phải lòng nữ chính mà quyết tâm thay đổi, mơ một ngày rước nàng về dinh. Anh xông pha trận mạc, giết địch lập công, cuối cùng người đẹp thì bị thằng khác rước mất còn mình ngỏm củ tỏi.

Càng tới thời điểm mấu chốt, diễn biến tâm lý của nhân vật càng phức tạp, Sở Hy Văn và các diễn viên khác đều tập trung cao độ, chú trọng từng khung hình từng cảnh quay. Mỗi lần đạo diễn hô “cắt” là tất cả rũ rượi như trái banh bị xì hơi.

Tuy mệt là thế nhưng Sở Hy Văn vẫn để tâm nghe ngóng tin tức của Đường Tư Kỳ.

Hôm nay Sở Hy Văn có một phân cảnh mấu chốt là cảnh ngã ngựa hy sinh. Cảnh này khá nguy hiểm, có thể yêu cầu dùng thế thân nhưng Sở Hy Văn muốn thước phim chân thực nhất và góc máy cận đẹp nhất nên anh quyết tâm tự diễn không dùng thế thân. Không thể đếm được anh đã ngã tổng cộng bao nhiêu lần. Nhưng Sở Hy Văn như một con lò xo cứ ngã rồi lại dậy, liên tục như thế không biết mệt mỏi. Và đền đáp cho công sức của anh chính là một cú máy mượt mà không tì vết.

Đây cũng là phân cảnh cuối cùng kết thúc vai diễn của Sở Hy Văn. Đạo diễn hô “đóng máy nam 3”, toàn hiện trường vỗ tay rào rào

“Chúc mừng Sở Sở, đóng máy thành công!”

“Ha ha chúc mừng chúc mừng nha.”

“Tiểu Sở, vai này diễn xuất không tệ, biết đâu chừng sẽ hot, chuẩn bị tâm lý thành sao nha.”

“Làm tốt lắm Tiểu Sở. Tôi và phó đạo diễn rất xem trọng cậu. Về sau có cơ hội lại hợp tác.”

Sở Hy Văn cảm ơn đạo diễn, đi cúi chào hết một lượt các bạn diễn, tổ quay phim, phục trang, âm thanh, ánh sáng…rồi mới cùng trợ lý lên xe tẩy trang, thay quần áo.

Vừa hạ mông xuống ghế, Sở Hy Văn hỏi ngay: “Thế nào, có tin tức gì chưa?”

Cậu trợ lý đã theo Sở Hy Văn một thời gian nên dù câu hỏi không đầu không cuối thì cũng vẫn hiểu được. Cậu lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Nụ cười tức thì khựng lại, nét lo lắng bao trùm cả khuôn mặt Sở Hy Văn.

Sao lại thế nhỉ, lên núi không bắt được tín hiệu đã đành, xuống núi cũng không được sao?

Không còn tâm trí đâu ở lại cười nói chúc mừng, Sở Hy Văn viện cớ báo bận rồi nhanh chóng rời đoàn phim. Trên xe, ngón tay anh không ngừng lướt vòng tròn bạn bè cùng Weibo.

Anh gửi đi rất nhiều tin với hy vọng khi nào có mạng cô sẽ thấy tin của anh đầu tiên để trả lời.

Nhưng mà anh đợi suốt hai ngày trời, vẫn không thấy gì hết.

À…đúng rồi, Tuấn Bảo!

Hồi đi Sri Lanka, Tuấn Bảo có cho anh phương thức liên hệ. Không cần hỏi cũng biết nhất định là số của mẹ thằng bé nhưng kệ thôi giờ Sở Hy Văn rối quá rồi, chỉ cần có người để hỏi anh chắc chắn không bỏ qua. Hơn nữa nhà bọn họ ở gần nhau, có khi Từ Thiên Ngưng sẽ có tin tức của cô ấy.

Sở Hy Văn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lạc Tuấn Bảo.

May quá đối phương không để anh đợi lâu. Là một tin nhắn thoại, giọng Tuấn Bảo lảnh lót vang lên

“Anh Hy Văn, anh đừng gấp, để em giúp anh hỏi ông Đường, ba của dì Kỳ.”

“Được, vậy em mau hỏi giúp anh với.”

Lúc nói chuyện, Sở Hy Văn cũng thấy hơi cấn cấn, bối phận có vẻ hơi loạn nhỉ. Nhưng kệ đi, giờ anh bất chấp rồi, nhóc muốn gọi sao thì gọi, miễn hỏi giúp anh tin tức của Tư Kỳ là được.

Lạc Tuấn Bảo không gọi điện thoại mà trực tiếp mở cửa chạy xuống tầng tìm ông Đường.

Lúc này Đường Duệ Thanh đang bận rộn ngoài ban công sang chậu cho cây. Vừa nghe tiếng Lạc Tuấn Bảo léo nhéo là chú lập tức đứng dậy, vào rửa tay lấy kẹo rồi bánh quy sữa bò ra chiêu đãi cục cưng.

Lạc Tuấn Bảo nhớ nhiệm vụ nhưng cũng không để bản thân chịu thiệt thòi. Bóc múi cam ăn cho ngọt giọng đã rồi cu cậu mới hỏi.

“Dì Tư Kỳ đi leo núi hả ông. Giờ dì ấy đi tới đâu rồi ạ?”

Đường Duệ Thanh bế Lạc Tuấn Bảo lên ghế sô pha, xoa đầu cười nói

“Ái chà Tuấn Bảo nhà ta ngoan quá, còn biết quan tâm tới dì Kỳ cơ đấy. Đúng rồi, dì đang đi leo lúi, hai hôm trước dì đã leo lên đỉnh Kilimanjaro, con biết ở đâu không, là đỉnh núi cao nhất châu Phi đấy.”

“Dạ con biết, trong tập tranh bách khoa toàn thư ở nhà con cũng có hình đỉnh núi ấy. Cao nhất châu Phi là cao lắm hả ông, thế mà dì Kỳ cũng leo được sao?”

“Haha ừ ông cũng không nghĩ sao nó có thể bò lên được tận đấy. Mà dì Kỳ con xuống rồi, mới vừa gọi điện cho ông xong.”

Lạc Tuấn Bảo lập tức bấm máy gọi lại cho Sở Hy Văn: “Em hỏi giúp anh rồi nhá, Đường Tư Kỳ xuống núi rồi.”

“Xuống rồi? Cô ấy an toàn chứ? Hết thảy đều tốt cả hả? Không xảy ra chuyện gì đúng không?”

Nghe tin Tư Kỳ đã xuống núi, phản ứng đầu tiên của Sở Hy Văn là thở phào nhẹ nhõm, bất quá anh vẫn không yên tâm, rối rít hỏi một tràng dài.

Lạc Tuấn Bảo lại nhìn về phía ông Đường: “Dì ấy an toàn hả ông?”

Đường Duệ Thanh vẻ mặt hồ nghi. Là ai hỏi thăm tin tức con gái mình, lại còn hỏi qua Lạc Tuấn Bảo.

Tuy nhiên chú vẫn trả lời: “An toàn, đã về tới khách sạn dưới chân núi.”

Lạc Tuấn Bảo như cái máy nói, véo von lặp một lần: “An toàn, đã về tới khách sạn dưới chân núi.”

Lúc này Sở Hy Văn mới thực sự yên tâm: “Cảm ơn Tuấn Bảo nhiều nhé. Lát gửi địa chỉ cho anh, anh gửi đồ ăn vặt cho em.”

Có một nhóc gián điệp được việc, tất nhiên Sở Hy Văn phải ra sức lấy lòng rồi.

Ai dè nhóc gián điệp quay xe chất vấn anh: “Sao tự nhiên anh lại gọi em hỏi nhiều chuyện về Đường Tư Kỳ thế làm gì?”

Rõ ràng là rất không ổn. Từ lúc đi Sri Lanka về tới giờ đã rất lâu rồi mà, không lẽ anh ta vẫn còn thương nhớ Đường Tư Kỳ? Lạc Tuấn Bảo híp mắt đầy cảnh giác.

Sở Hy Văn tự nhiên ấp úng: “Thì…bạn tốt mà, quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường thôi.”

Lạc Tuấn Bảo thừa sức nghe ra giọng điệu dỗ dành con nít, không phải lời thật lòng. Uổng công cậu coi anh ta là bạn bè. Dỗi thật chứ, Lạc Tuấn Bảo dẩu mỏ: “Không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt.”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Bất ngờ, một viên socola anh đào ngọt ngào đã bóc sẵn vỏ chui tọt vào miệng nhóc. Ông Đường ngồi sát lại, nhẹ giọng dụ: “Vừa rồi con nói chuyện điện thoại với ai đấy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận