Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 438 - Thay đổi cách nhìn

Chương 438 - Thay đổi cách nhìn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 438: Thay đổi cách nhìn

“Wow chị Kỳ vừa xinh đẹp lại còn đáng yêu nữa. Chị ơi em thích lắm, gửi cho em nhé!”

“Em, em nữa chị ơi~”

“Tiểu Kỳ cho mình đăng ký một slot nhé. Hôm qua trong buổi phỏng vấn trực tuyến mình có đặt câu hỏi và được bạn trả lời đó. Bạn có nhớ mình không nè? Hihi”

“Em +1 nha!”

“+1”

“+1”

“Quá tuyệt vời, nếu được nhận tấm bưu thiếp do chính tay Tiểu Kỳ viết và gửi về từ Sri Lanka thì chắc mình sẽ hạnh phúc cả năm mất. Hy vọng mình may mắn ^^”

Con số ba chục đâu phải ít, gần bằng sĩ số một lớp học thế mà chỉ trong tích tắc đã chốt đủ số lượng.

Đường Tư Kỳ ngồi ngay tại bưu cục, tỉ mỉ thống kê rồi công bố danh sách 30 bạn đăng ký thành công.

Mọi người cũng nhanh chóng gửi tên cùng địa chỉ cho Đường Tư Kỳ. Có người muốn được chúc thi đậu đại học, có người lại muốn thoát ế thành công, thậm chí có vài người ngưỡng mộ cuộc sống của Đường Tư Kỳ cũng muốn trở thành một hoạ sĩ lữ hành giống cô và rất mong nhận được lời chúc phúc từ idol.

Đường Tư Kỳ mỉm cười đọc những lời nhắn hết sức chân tình. Cô nắn nót viết tay từng tấm thiệp. Viết xong cô còn cẩn thận chụp ảnh lại. Vạn nhất đường xá xa xôi thư tín thất lạc thì cô vẫn có thể thông qua ảnh chụp gửi lời chúc phúc tới những người fans thân yêu.

Sở Hy Văn làm xong việc buồn chán đi chơi loanh quanh. Đang thất thểu đá ống bơ liền trông thấy một cô gái giống giống Đường Tư Kỳ đang cắm cúi ngồi viết trên bộ ghế gỗ sồi nâu kê ngoài hiên bưu cục. Sở Hy Văn bèn đi lại gần

“Ô là chị à, cần em giúp gì không?”

Vừa nói cậu chàng vừa thả người cái “uỵch” xuống băng ghế đối diện.

“Không cần đâu sắp xong…ơ…” Đường Tư Kỳ vừa nhấc đầu liền bị bất ngờ vì trước ngực Sở Hy Văn là một cục bông xù lông vô cùng đáng yêu.

“Này cậu trộm mèo ở đâu đấy?”

Gì chứ diễn xuất là nghề của anh, Sở Hy Văn nhập vai không cần kịch bản: “Suỵt, nói bé thôi, khó khăn lắm mới trộm được đấy!”

Đường Tư Kỳ phì cười thảo nào chị Trân với anh Quang hay đánh, đến cô cũng muốn gõ cho cậu ấy một cái nữa là

“Sở Hy Văn! Cậu không thể ngừng gây chuyện được hả?”

Toàn thích làm ra mấy cái trò linh tinh!

Sở Hy Văn cười hắc hắc: “Chọc chị thôi, em xin phép mẹ nó rồi, bế đi chơi một chút rồi lát đem về trả.”

Đường Tư Kỳ yên lặng nhìn cậu ta bằng cặp mắt nghi ngờ.

Sở Hy Văn lại ngoác miệng cười: “Thật, chị nhìn này, quan hệ giữa chúng em rất tốt, không phải ai cũng bế được nó đâu. Chắc là nó thích em rồi, bé tí đã biết mê trai đẹp, há há…Hay nó biết em là người nổi tiếng nhỉ.”

Đường Tư Kỳ: “….”

Đường Tư Kỳ đương nhiên không tin. Cô vươn tay sang định vuốt đầu nhưng con mèo con hoảng sợ vội rúc sâu vào vòng tay Sở Hy Văn.

Ồ cũng chảnh ra phết nhỉ. Không cho đụng thì thôi, làm gì căng! Đường Tư Kỳ nhún nhún vai mặc kệ cả người lẫn mèo, tiếp tục quay lại với công việc của mình.

Viết một, hai tấm bưu thiếp thì không thành vấn đề, đằng này viết tận ba mươi tấm, mỗi tấm mang một thông điệp khác nhau gửi cho đối tượng khác nhau nên Đường Tư Kỳ rất cẩn thận chau chuốt câu tử, gửi gắm cả tình cảm yêu thương trân quý vào đó thế nên tốn rất nhiều thời gian. Tuy vậy cô không nóng nảy, cứ từ từ suy ngẫm, nắn nót hạ bút.

Sở Hy Văn bế con mèo vòng ra sau lưng Đường Tư Kỳ, bắt đầu luyên thuyên: “Cô gái xinh đẹp này tên Đường Tư Kỳ, cô ấy già hơn em nhiều lắm nên em phải gọi bằng dì nhé. Cô ấy là hoạ sĩ, vẽ tranh rất đẹp, em có hiểu hoạ sĩ là gì không hả miu miu?”

Mèo con cất giọng khe khẽ: “Meoww…moewww…”

Sở Hy Văn sủng nịnh vuốt ve: “Ôi ngoan xinh yêu quá, thương iem, thương iemmm…”

Sau một hồi trổ hết tài văn chương, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng hoàn thành 30 tấm bưu thiếp. Cô cẩn thận bỏ vào bì thư, dán tem rồi đóng mộc chuẩn bị gửi đi. Nào ngờ con mèo bị thu hút bởi cái dấu mộc. Nó nhào khỏi lồng ngực Sở Hy Văn, nhảy phốc lên bàn, dẫm cả bốn chân lên hộp mực dấu, bước qua chồng bưu thiếp, tiến thẳng tới chỗ Đường Tư Kỳ hít hít ngửi ngửi do thám con mộc gỗ mà cô đang cầm trên tay.

Đường Tư Kỳ!!!

“Ê sao không trông nó, làm lem nhem bẩn hết rồi.”

Sở Hy Văn ngó đầu nhìn những dấu chân mèo lộn xộn in trên bì thư, anh khoái chí cười hằng hặc: “Nhìn đẹp mà, rõ ràng độc đáo và ấn tượng hơn cái con dấu xấu òm của chị, nào đưa qua đây để em bảo Miu miu dẫm thêm cho mấy cái nữa.”

Và thế là 30 tấm bưu thiếp của Đường Tư Kỳ có thêm dấu chân mèo ngoài bì thư. Công nhận trông khá ngộ nghĩnh đáng yêu và quan trọng là rất dễ nhận biết.

Đường Tư Kỳ bỏ toàn bộ vào thùng thư rồi cùng Sở Hy Văn và bé Miu Miu của cậu ấy rời khỏi bưu cục.

Hai người thả bộ qua những con dốc thoai thoải, lâu lâu Miu Miu lại kêu lên vài miếng moew moeww mỏng nhẹ tan vào trong gió.

Gần tới khúc quanh rẽ vào khách sạn, Sở Hy Văn đột nhiên bế Miu Miu đi thẳng vào trong cửa tiệm tạp hoá ngay góc đường. Hoá ra đây chính là nhà của nó. Sở Hy Văn đứng tán dóc thân thiết với bà chủ tiệm một hồi lâu mới lưu luyến trả Miu Miu về cho chủ.

Chứng kiến cảnh này, Đường Tư Kỳ bỗng thay đổi cách nhìn về con người Sở Hy Văn. Tuy ngày thường cậu ấy toàn bày ra mấy trò vớ vẩn, làm việc thì bộp chà bộp chộp không đáng tin nhưng bản tính thiện lượng, yêu thương động vật nhỏ, lại có duyên ăn nói tạo thiện cảm, bằng chứng là vừa gặp chốc lát đã mượn được mèo nhà người ta bế đi chơi nhong nhong rồi. Kể cũng tài đấy chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận