Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 409 - Điểm tựa gia đình

Chương 409 - Điểm tựa gia đình

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 409: Điểm tựa gia đình

“Thôi châu Nam Cực xa quá, nội việc di chuyển cũng quá vất vả rồi, chưa kể có vài quốc gia tình hình chiến sự bất ổn, một số nước thì khó xin visa. Có thể con sẽ đi mấy chỗ dễ dễ trước.”

“Đúng đấy, an toàn là trên hết.”

“Ừ tới mấy chỗ yên bình vẫn hơn, chứ chiến tranh súng ống hãi lắm. Mà nước ngoài không được thì mình đi nước trong, nước ta thiếu cha gì cảnh đẹp.”

“Không thì Nhật Bản, Hàn Quốc đầy ra đấy. À, Nga cũng đẹp, lại gần nữa.”

“Đông Nam Á không tệ nha. Bữa lão Lý hồi xưa làm cùng xưởng với tôi và anh mới đi Tour Singapore chụp nhiều hình đẹp lắm.”

Không khí trên bàn ăn càng lúc càng rôm rả, mỗi người một câu nhiệt tình giới thiệu. Bất giác, sống mũi Đường Tư Kỳ cay cay. Đúng là đi đâu cũng không bằng về nhà bởi chỉ có về nhà mới có cảm giác được quan tâm và ủng hộ vô điều kiện như thế.

Ăn xong bữa cơm, Đường Tư Kỳ cùng ba mẹ xuống nhà mình.

Trước tiên, Đường Duệ Thanh kêu con gái vào thư phòng nói chuyện riêng

“Từ Kỳ, trước đó ba nghe nói con bị mắc hội chứng sợ độ cao, tình hình vô cùng nghiêm trọng phải không? Hiện tại thế nào rồi?”

Đối với việc ba biết mình bị bệnh, Đường Tư Kỳ cũng không mấy bất ngờ. Dù sao thì nhà mình với nhà bác Từ thân thiết như thế, bên đó đã biết thì tới ta ba cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Ban đầu tình trạng đúng là rất nghiêm trọng, kinh khủng nhất là chuyến bay từ Ôn Châu đi Quảng Châu, thậm chí con sợ đến độ đáp xuống một cái là lập tức huỷ chuyến sau không dám bay tiếp. Sau đó chị Thiên Ngưng và Tuấn Bảo tới Quảng Châu chơi với con rồi ba chị em cùng bay sang Băng Cốc. Chắc là vì có người thân đi cùng nên con bớt sợ hơn. Tuy rằng lúc cất cánh hạ cánh vẫn bị hồi hộp tim đập nhanh nhưng không tới nỗi mất kiểm soát, nói chung con đã có thể khống chế được.”

Bởi vì ba đã biết chuyện nên Đường Tư Kỳ không dám giấu diếm. Cô thuật lại kỹ càng tỉ mỉ quá trình mình đã chiến đấu và vượt qua khủng hoảng như thế nào.

Đường Duệ Thanh yên lặng lắng nghe, tới khi con gái nói xong hết chú mới lên tiếng

“Có thể khống chế được là tốt. Nhưng lần này là có Tuấn Bảo và Thiên Ngưng đi cùng, nếu sau này không có ai phải bay một mình thì liệu có vấn đề gì không?”

“Haha ba à, đừng nói là ba muốn đi cùng con đấy nhé.”

Vòng vèo một hồi, Đường Tư Kỳ lờ mờ đoán ra mục đích của anh Đường nhà mình.

Đường Duệ Thanh bị nói trúng tim đen, sắc mặt thoáng chút mất tự nhiên: “Thì con cái cần ba mẹ phải hy sinh chứ biết làm sao. Nhưng giờ chuyển biến tốt rồi phỏng chừng cũng chả cần tới hai thân già này nữa, chúng tôi tự đi chơi của chúng tôi. Cơ mà nếu có khó khăn hay cảm thấy sợ hãi thì cứ nói, bất cứ lúc nào ba mẹ cũng có thể sắp xếp mọi thứ để đi cùng hỗ trợ tinh thần cho con.”

Đây đích xác là những suy nghĩ trong lòng chú Đường. Giờ con cái độc lập rồi, nó có thế giới riêng của nó, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì chú cũng không muốn xen vào. Thời gian đó để dẫn bà xã đi chơi, hai vợ chồng già thong thả ngắm nhìn thế giới, bù đắp cho khoảng thời gian bận rộn vất vả trước kia.

Đường Tư Kỳ ngồi lặng đi quan sát những nếp nhăn hằn sâu trên trán ba. Ba tuy hay càm ràm nhưng luôn nói những lời chạm sâu vào trái tim khiến cô mấy lần cảm động suýt rơi nước mắt. Sở dĩ cô có thể đi tới ngày hôm nay, kiên cường vượt qua khó khăn thử thách là vì cô luôn an tâm phía sau có một điểm tựa vững chãi nhất mang tên gia đình. Mãi một hồi lâu sau cô mới nghẹn ngào nói được mấy chữ:

“Vâng con biết rồi ba.”

[…]

Nói là về nhà nhưng Đường Tư Kỳ cũng chẳng được nghỉ ngơi, vì số lượng công việc trong tay cô quá nhiều. Mặc dù tuyển tập du lịch trong nước đã được thông qua nhưng có rất nhiều chỗ yêu cầu bổ sung chỉnh sửa, Đường Tư Kỳ phải gấp rút làm ngay làm đêm để kịp với tiến độ của nhà xuất bản.

Song song với đó, cô vẫn phải khẩn trương hoàn thành bộ tranh ở Thái Lan để còn trình lên chờ xét duyệt. Ngay cả Lạc Tuấn Bảo cũng phải chạy đua cùng thời gian, ban ngày tới nhà trẻ, buổi tối về là chong đèn tăng ca, bận rộn hơn người lớn.

Cu cậu không quá hiểu những yêu cầu rắc rối của nhà xuất bản, chỉ biết vẽ lại hết những con đường mình đã đi qua, những cảnh đẹp mình đã nhìn thấy. Cậu cố gắng vẽ thật nhiều thật nhiều những mong cô biên tập sẽ thích.

Đối với hiệu suất làm việc của Đường Tư Kỳ, biên tập Hà Hân vô cùng yên tâm. Hầu như không cần thúc giục, bất cứ tin nhắn nào gửi đi Đường Tư Kỳ cũng phản hồi kịp thời, kêu sửa là sửa đúng ý, kể cả không sửa kịp thì cũng sẽ đưa ra một cái hẹn cụ thể và tuyệt đối chưa lần nào trễ hẹn.

Nếu hoạ sĩ nào cũng có tinh thần hợp tác như vậy thì người làm công tác biên tập đỡ được bao việc.

Biên tập Hà Hân: [Hi Tiểu Kỳ, có tin vui báo cho em đây. Bộ tranh du lịch quốc nội của em đang bán rất chạy. Hiện nay trên thị trường những bộ sách ảnh thuần tuý về du lịch như vậy khá hiếm nên khi ra mắt nhận được phản hồi rất tích cực từ phía độc giả, tiêu biểu như tuyển tập đầu tiên “Tiểu Kỳ du ngoạn Bắc Kinh”, ngay ngày đầu ra mắt đã đạt mức doanh thu vô cùng khả quan. Hôm nay tổng biên hỏi chị tiến độ các bộ tiếp theo, ngoài ra sếp tổng cũng muốn xem sớm bản thảo của bộ du lịch Thái Lan đồng thời lên kế hoạch cho những dự án tiếp theo.]

Đường Tư Kỳ thoáng sửng sốt, hôm bữa mới chỉ bàn tới bộ Thái Lan thôi mà, các dự án tiếp theo là sao?

Đường Tư Kỳ: [Xin lỗi, em chưa hiểu ý chị lắm]

Biên tập Hà Hân: [ mỉm cười.jpg, cái này tổng biên chủ động đề nghị, xem ra ban lãnh đạo có kỳ vọng rất cao ở em. Từ lúc nhận bản thảo em gửi là chị đã biết tuyển tập tranh lần này nhất định sẽ được hoan nghênh. Có lẽ tổng biên cũng cảm thấy vậy nên muốn tranh thủ sức nóng, triển khai tiếp nối luôn. Sếp tổng muốn hỏi sắp tới em có dự định đi đâu, tới quốc gia nào? Cần thiết thì chúng ta thảo luận một chút để chọn những địa danh thích hợp để in tranh.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận