Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 503 - Stella Point

Chương 503 - Stella Point

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 503: Stella Point

Aric tới gặp từng người hỏi sáng mai có thể lên đỉnh không. Vì anh nhận thấy lúc ăn cơm tâm trạng của mọi người tụt dốc không phanh. Một phần cũng bởi vì thời tiết hôm nay không được thuận lời, sương mù dày đặc, thi thoảng còn có mưa. Tuy rằng mọi người đều mặc áo chống nước nhưng như vậy cũng không ngăn được sự uể oải cùng mỏi mệt vì ngấm gió sương.

Nếu ngày mai thời tiết vẫn tiếp tục như vậy thì khả năng leo đỉnh càng khó khăn hơn. Không biết mọi người có thể tiếp tục nổi không?

Thậm chí Aric phỏng đoán khả năng cao sẽ từ bỏ vì đoàn đa phần là nữ giới.

Chuyện này hoàn toàn không hiếm gặp bởi đỉnh Kilimanjaro không phải muốn lên là lên được. Dọc đường lên tới đó xuất hiện muôn vàn chông gai, đủ kiểu khó khăn khiến người ta chùn bước.

Ấy thế mà không hiểu sao sau giờ cơm tinh thần mọi người phục hồi một cách thần kỳ. Thậm chí anh chưa kịp nói gì, mọi người đã hào hứng hỏi sáng mai mấy giờ xuất phát.

Bốn người chui vào lều, uống hết chai Hồng Cảnh thiên khẩu phục dịch rồi đắp kín chăn ngủ sớm.

Nhưng không biết là do quá lo lắng hay háo hức mà Đường Tư Kỳ nằm mãi không ngủ được. Cô lôi điện thoại ra nghịch, tình cờ phát hiện le lói hai cục sóng, tuy chập chờn nhưng vẫn có thể nghe gọi và lên mạng.

Đường Tư Kỳ mừng húm, thử cập nhật WeChat

[Hôm nay ngủ trên độ cao 4673m, ngay mai chạm tay lên đỉnh Kilimanjaro.]

Bên dưới đính kèm bức ảnh hôm nay John chụp trộm nhân lúc cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tuy bức ảnh ngược sáng, chỉ thấy thấp thoáng bóng cô bé như con kiến trong cảnh nền núi non hùng vĩ nhưng Đường Tư Kỳ lại thích nó vô cùng.

Sau đó cô chia sẻ bài đăng lên Weibo.

Rất nhanh liền có fan vào bình luận

“Chị Tiểu Kỳ cố lên, dũng cảm tiến về phía trước.”

“Ồ Wow, Tiểu Kỳ Leo núi cao nhất Châu Phi! Bái phục bái phục!”

“Muốn được xem chị phát sóng trực tiếp lắm, nhưng an toàn là trên hết nhé chị iu, chờ xuống núi rồi livestream cũng được, bọn em mãi đợi chị!”

“Tiểu Kỳ, bạn nhất định làm được, cố lên!”

“Oẹ Leo núi có phải chuyện dễ đâu mà nói cố là được. Anyway, Tiểu Kỳ quá tuyệt vời. Tặng 1 like 1 share tiếp sức Tiểu Kỳ!”

Nút like nhảy liên hồi chứng tỏ mọi người đang cùng nhau cổ vũ mình, Đường Tư Kỳ cảm động từ tận đáy lòng.

Rất nhiều bạn, dù không hề quen biết nhưng vẫn ngày đêm dõi theo từng bước cô đi, ủng hộ từng việc cô làm. Không đòi hỏi, không vụ lợi chỉ một lòng mong cô tốt hơn.

Đường Tư Kỳ mỉm cười, tắt điện thoại chuẩn bị ngủ thì bất ngờ màn hình đột ngột bật sáng, thông báo tin nhắn nhấp nháy liên hồi.

Sở Hy Văn: [Không biết Tư Kỳ có nhận được không nhưng tôi vẫn muốn nhắn tin cho Tư Kỳ.]

Sở Hy Văn: [Tư Kỳ giỏi lắm, thật sự rất tuyệt vời. Đi bộ mấy ngày trời, đã đi được tới độ cao đấy rồi, chỉ còn một chút xíu nữa thôi. Tôi tin chắc Tư Kỳ có thể chạm đỉnh Kilimanjaro.]

Sở Hy Văn: [Kể cả không thể thì cũng không sao. Đợi tôi, lần sau có thời gian tôi nhất định sẽ đưa Tư Kỳ tới châu Phi rồi dẫn cô leo đỉnh (ấy ấy đừng đánh tôi, không phải tôi miệng quạ đen đâu chỉ là lỡ như thôi hehe) ]

Sở Hy Văn: [Azz thật sự hâm mộ mọi người quá, tôi cũng muốn leo núi Kilimanjaro.]

Phía sau còn rất nhiều tin nhắn, Sở Hy Văn lảm nhảm đủ chuyện trên trời dưới bể. Cuối cùng chốt hạ

[Thôi ngủ đi muộn rồi, ngày mai nhất định phải chú ý an toàn nhé. Tôi đợi Tư Kỳ bình an trở về!]

Đường Tư Kỳ đọc hết từng tin một, bên tai là tiếng hít thở đều đều của Sở Tĩnh. Cô bé đã say giấc nồng từ lâu, cô cũng nên đi ngủ thôi.

Nhưng trước khi tắt máy, ngón tay vẫn không nhịn được mà bấm vài dòng

[Anh cũng cố lên nhé, đợi tác phẩm mới của anh. Ngủ ngon!]

Buông di động, Đường Tư Kỳ rúc sâu vào trong chăn, mang theo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Đúng vậy, ai cũng phải nỗ lực, ai cũng phải tiến lên!

Nếu đã có cơ hội tới đây rồi vậy thì nhất định phải leo tới cùng, để xem rốt cuộc phong cảnh trên đó đẹp tới nhường nào mà nhiều người say mê tới vậy. Sau đó sẽ chụp một tấm thật cool rồi gửi cho Sở Hy Văn. Chắc chắn anh chàng sẽ hâm mộ rớt tròng mắt cho xem.

Mới ngủ có bốn tiếng đồng hồ Đường Tư Kỳ đã bị đánh thức bởi hôm nay phải xuất phát sớm.

Tuy thời gian ngủ ngắn nhưng cô ngủ rất ngon rất sâu giấc bởi thế mà tinh thần phấn chấn hơn, cơn đau đầu do say độ cao cũng tan biến, thậm chí cô còn cảm thấy người ngợm bớt nhức mỏi hẳn.

Có vẻ thời tiết cũng rất chiều lòng người, sương mù đã tan bớt, trời trong hơn hứa hẹn sẽ là một ngày nắng đẹp. Aric vui mừng thông báo, hôm nay là một ngày thuận lợi để lên đỉnh.

Vì là chặng cuối thế nên không chia tốp như mấy ngày đầu nữa mà tất cả khởi hành cùng nhau. Aric làm nhiệm vụ dẫn đường đi đầu tiên. Đường Tư Kỳ và John vẫn là hai người đi cuối cùng.

Đường Tư Kỳ cố gắng không suy nghĩ gì, giữ tâm vững vàng, chăm chú bước theo dấu chân những người đi trước.

Đường đá gập ghềnh, khó khăn chỉ có tăng chứ không giảm. Có những đoạn phải nhờ John kéo cô mới nhấc chân lên được.

Đường Tư Kỳ để ý Sở Tĩnh cùng Dịch Đồng ở đằng trước cũng vậy. Mọi người đều gian nan nặng nhọc đếm từng bước.

Số lần dừng chân càng lúc càng nhiều. Đi một tí lại thấy hô dừng. Sau hỏi ra mới biết là do Dịch Đồng không chịu đựng nổi.

Cô ấy ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt lờ đờ, đầu ngửa ra sau, miệng há hốc thở dốc.

Nghỉ ngơi hai phút lại đứng dậy đi được. Nhưng đi được năm phút lại phải ngồi xuống nghỉ.

Rọi đèn vàng vào mà mặt mũi cô ấy vẫn trắng bệch như tờ giấy.

Ban đầu Từ An còn kiên trì khuyên bạn gái cố lên nhưng sau dần anh không nói nữa. Anh biết, thể lực của Dịch Đồng đã đến cực hạn, có thể sẽ không lên được tới đỉnh.

Một tia do dự vùng vẫy trong mắt Từ An, cuối cùng anh vẫn hạ quyết định

“Aric, anh dẫn hai cô này đi trước đi, tôi ở đây đợi Dịch Đồng nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Dịch Đồng sốt ruột đẩy tay bạn trai: “Không, mình em ngồi nghỉ ở đây được rồi. Anh đi với mọi người đi. Em không sao. Em đã tới được đây rồi, dù không thể lên đỉnh cũng không có gì phải hối tiếc.”

Cô biết, một khi Từ An tách đoàn dừng lại với mình thì khả năng từ bỏ là rất lớn.

Tuy nhiên Từ An bỏ ngoài tai, vẫn kiên trì với quyết định của mình

“Mọi người đi trước đi, tôi sẽ ở lại với Dịch Đồng.”

Aric đã quá quen với những trường hợp như thế này. Hầu như lần nào anh dẫn đoàn cũng sẽ có người không đủ sức bị tụt lại phía sau hoặc thậm chí bỏ cuộc giữa đường. Anh sắp sếp hai người trong nhóm khuân vác ở lại cùng Dịch Đồng và Từ An. Nếu chẳng may xảy ra bất trắc cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Mọi người tiếp tục lên đường.

Lúc đi ngang chỗ Dịch Đồng, Đường Tư Kỳ nghe thấy tiếng cô ấy khóc: “Anh bị ngốc à? Chẳng phải vì ước mơ chinh phục Kilimanjaro nên anh mới tới Châu Phi sao? Sao anh không đi tiếp? Em không muốn vì em mà làm liên luỵ anh…huhuhu…”

Từ An khẽ cười một tiếng: “Anh không ngốc, lên đỉnh chẳng qua cũng chỉ là để ngắm cảnh thôi. Nhưng phong cảnh có em hay không em thì là cả một sự khác biệt rất lớn.”

Thực lòng mới đầu Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy tiếc cho Từ An. Bằng thực lực của anh ấy leo đỉnh Kilimanjaro là chuyện trong tầm tay. Nhưng việc anh ấy quyết đoán từ bỏ ước mơ ngay trước mắt để ở cạnh người con gái mình yêu là một việc làm cực kỳ đúng đắn và rất đàn ông.

Nơi đây đồi núi hoang vắng lại ở độ cao cheo leo, nếu chỉ có mình Dịch Đồng ngồi lại chắc cô ấy sẽ sợ hãi lắm.

Đường Tư Kỳ dúi hai chai Hồng Cảnh thiên khẩu phục dịch cuối cùng vào tay hai người họ rồi tiếp tục theo bước chân John tiến sâu vào ngọn núi.

Càng lên cao, quang cảnh hai bên đường càng khiến Đường Tư Kỳ chấn động.

Mây bay trên đầu và nắng chói trên cao. Ánh dương chiếu rọi, cô đã có thể nhìn thấy đỉnh Kilimanjaro trắng toát lấp loá trong ánh mặt trời.

Nhân lúc ngồi nghỉ, Đường Tư Kỳ và Sở Tĩnh tựa vài nhau ngây ngẩn ngắm mặt trời mọc.

Mặt trời thì ngày nào cũng mọc nhưng ngắm ở độ cao như thế này là một điều vô cùng đặc biệt.

Tuy nhiên ngồi một lúc, hai cái chân tự nhiên nặng trịch, hai chị em không sau nhúc nhích nổi.

John cùng Aric ngồi xổm trước mặt động viên: “Còn có một chút nữa thôi, cố lên, hai người nhất định làm được.”

Đường Tư Kỳ cùng Sở Tĩnh hít thở bằng miệng rồi gian nan bám vào nhau đứng dậy. Dưới sự trợ giúp của đội khuân vác, hai chị em đã tới được Stella Point, một trong ba đỉnh của núi Kilimanjaro.

Với độ cao 5,756m nó chỉ cách đỉnh cao nhất Uhuru Peak một chút ít nữa thôi. Nhưng chút ít này đối với Đường Tư Kỳ không khác nào tra tấn. Mỗi bước đi cô đều cảm giác lồng ngực mình như muốn vỡ ra.

Hai chị em suy yếu ngồi sụp xuống ngay chân tấm bảng biểu tượng Stella Point.

Mắt mũi trắng bệch, môi tím tái nhưng hai chị em vẫn cố nhìn nhau nở nụ cười. Giỏi quá! Tới được đây cũng đã được bằng chứng nhận, cũng đã đủ tự hào lắm rồi.

Mặc kệ John cùng Aric động viên thế nào, Đường Tư Kỳ và Sở Tĩnh cũng không nghĩ có thể cố gắng được nữa.

Rồi bỗng bọn họ mơ hồ thấy thấp thoáng vài bóng người cũng đang tiến vào trạm Stella Point.

Đường Tư Kỳ dụi mắt cố nhìn cho kỹ: “Hình như người con gái là Dịch Đồng thì phải? Sở Tĩnh em nhìn xem có phải không, hay chị bị say độ cao hoa mắt rồi.”

Sở Tĩnh sửng sốt thều thào: “Đúng rồi, là họ, Dịch Đồng và Từ An đấy!”

Không bao lâu sau, Từ An đỡ Dịch Đồng đi tới. Bốn bọn họ ôm chầm lấy nhau nở nụ cười hạnh phúc bên cạnh tấm biển đề dòng chữ chúc mừng

[Mount Kilimanjaro

Congratulations

You are now at STELLA POINT 5756M

TANZANIA]

Bạn cần đăng nhập để bình luận