Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 156 - Đi xem gấu trúc

Chương 156 - Đi xem gấu trúc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 156: Đi xem gấu trúc

Tất cả những người ở đây đều chưa ai tới Trung tâm lần nào thế nên bèn hỏi xin một vài bí kíp từ bác tài xế.

Bác tài chỉ cười hiền: “Tôi thì chẳng có bí kíp gì đâu nhưng chia sẻ với các vị là Phòng sinh Ánh Nguyệt lúc nào cũng đông. Có những hôm phải xếp hàng một, hai giờ đồng hồ là chuyện bình thường.”

Nghe vậy, mọi người lập tức quay ra bàn bạc với nhau nên đi thăm Phòng sinh Ánh Dương và Phòng sinh Ánh Nguyệt trước rồi mới đi xem các bảo mẫu cho gấu lớn ăn.

Thông thường ở trong những trường hợp như thế này, Đường Tư Kỳ khá hoang mang và lung túng. Tuy rằng hiện giờ cô đã biết cách đọc bản đồ và xem hướng dẫn nhưng Trung Tâm này quá rộng lớn, quả thực cô không biết nên đi chỗ nào trước, chỗ nào sau.

Cũng may có mọi người ở đây, chỉ việc đi theo là được, không lo bị lạc.

Thể theo dự định, vừa tới nơi một cái là mọi người tiến thẳng đến Phòng sinh Ánh Dương.

Và đây đích thực là một quyết định sáng suốt. Trong khi những nơi khác còn chưa chào đón vị khách đầu tiên thì ở đây đã có một hàng dài đứng đợi rồi.

Đoàn của Đường Tư Kỳ nhanh chóng nhập hàng. Cũng may mới sáng sớm chưa đông lắm nên chỉ vài phút sau mọi người đã được di chuyển vào bên trong.

Mang tâm lý đi xem gấu trúc nhưng lại chẳng thấy gấu trúc đâu, đập vào mắt Đường Tư Kỳ là một bức tường kính sáng choang, bên kia kê một cái hộp thuỷ tinh có hình dạng từa tựa lồng ấp cho trẻ sơ sinh.

Hoang mang nhìn lên bảng thông tin, ồ thì ra là một bé gấu trúc vừa chào đời cách đây bốn ngày.

Tuyệt diệu vậy sao, Đường Tư Kỳ thích thú dán sát trán vào bức tường kính để nhìn cho rõ hơn.

Gấu trúc sơ sinh chẳng hề giống gấu trúc một tí nào, mà trông giống con chuột hơn. Kích cỡ của nó có khi chỉ bằng 1/1000 trọng lượng của gấu trưởng thành thôi ấy.

Gấu sơ sinh toàn thân phủ một màu hồng phấn, phải nhìn kỹ lắm mới thấy lớp lông tơ trắng mỏng. Bé con vẫn chưa mở mắt và hoàn toàn không có cái vành mắt cùng đôi tai đen xì - đặc điểm thương hiệu của loài gấu trúc lớn.

“Có bắt nhầm không vậy? Trông nó còn bé hơn cả con mèo con nữa…có khi chỉ bằng con chuột nhắt thôi…”

“Aaaa…đáng yêu chết đi được!”

“Đáng yêu chỗ nào? Sao tôi lại thấy nó xấu vãi cả ra…Bộ gấu trúc mới đẻ giá trị thẩm mĩ thấp đến vậy sao?”

“Hahaha…Panda phiên bản mini…với cái nhúm lông tơ lưa thưa thế kia thì bao giờ mới chuyển đen được nhỉ?”

Đường Tư Kỳ cũng đồng quan điểm với một trong số ý kiến trên. Cô cũng cảm thấy giao diện của bé gấu trúc sơ sinh này không được đáng yêu cho lắm, ít nhất là khá khác với tưởng tượng của cô. Tuy nhiên, đây cũng là một cơ hội đáng quý vì suy cho cùng đâu phải dễ để được nhìn tận mắt một bé gấu trúc sơ sinh mới bốn ngày tuổi.

Đường Tư Kỳ tắt đèn flash trên máy điện thoại rồi chụp lại một tấm làm kỷ niệm.

Cách đó vài mét cũng kê một chiếc lồng ấp khác, bên trong là một bé sơ sinh hai tuần tuổi. Có vẻ nó đã mở mắt rồi nhưng lười biếng nhắm nghiền mặc kệ bao người đứng bên ngoài trầm trồ tán thưởng. Con này thì to hơn con bên kia, cánh tay và viền mắt đã lún phún chút lông đen, bắt đầu ra hình ra dạng của giống loài rồi đấy.

Lục tục rời khỏi phòng sinh Ánh Dương, đoàn người lại tiếp tục đổ xô đến phòng sinh Ánh Nguyệt.

Ở đây cũng vẫn phải xếp hàng. Tuy nhiên chờ đợi không uổng công, mọi người đúng như ý nguyện được diện kiến bầy gấu trúc nhi đồng lít nha lít nhít tầm hai, ba tháng tuổi, cực kỳ đáng yêu.

Lứa này sinh hồi đầu năm, không đúng mùa sinh sản nên cả bầy chỉ có vài con. Nếu muốn xem nhiều hơn thì nên đi tầm thu đông bởi mùa sinh sản của gấu trúc rơi vào tháng bảy, tháng tám dương lịch. Lúc ấy tha hồ mà ngắm nghía, chắc chết mê chết mệt quên lối về.

Lần này Đường Tư Kỳ cũng tính là may mắn, bởi lứa này tuy chỉ có bốn con nhưng lại là hai cặp song sinh. Cơ mà lọt vào mắt Đường Tư Kỳ thì chẳng khác nào sinh bốn bởi nom chúng giống nhau như đúc, chẳng thể phân biệt được con nào với con nào.

Bốn đưa đang nằm ngủ yên tĩnh hệt bốn cái bánh trôi hạt mè, tròn ung ủng cực kỳ đáng yêu. Tuy nhiên trong một đàn luôn có một thành phần cá biệt. Rõ ràng ba đứa bên này nằm rất ngoan ngoãn ngay hàng thẳng lối, thế nhưng tên bên kia thì nằm ngang phè ra, hai chân xoắn vào nhau, mặt úp xuống sàn. Cái tướng nằm khó đỡ như vậy mà nó cũng ngủ cho được, còn ngủ say là đằng khác, thử hỏi có thấy ghét không cơ chứ.

“AAA…trời đất ơi, đáng yêu chết mất….”

“Má ơi, muốn ôm hết về nhà nuôi quá…”

“Khỏi cần ôm về đâu, tôi nguyện ở lại đây ngủ đất cũng được!”

“Không biết Trung tâm có thiếu nhân viên không nhỉ. Tôi muốn đăng ký!!!!”

Hết người này tới người kia, thi nhau bày tỏ nỗi lòng, mà quay đi quẩn lại không nằm ngoài sự si mê đắm đuối.

Đúng lúc này, cái tên “cá biệt” kia bỗng vặn người một cái, hai chân hai tay dang hình chữ X, phơi cái bụng tròn ung ủng lên trời. Thế là hỡi ôi, đám fan hâm mộ chết đứ đừ, không còn đường lui

“AAAAAAA, yêu chết đi được!”

“Trời ơii, ai đỡ tôi cái, tôi truỵ tim rồi, sống không nổi nữa!”

“Sao nó đáng yêu quá vậy, phải làm sao, phải làm sao đây!!!”

“Ước gì được ôm cái cục bông này vào lòng mà thơm ngấu nghiến…”

“Ôi ôi ôi, nó nhìn về phía này nè, còn thè lưỡi nữa kìa! Chết tiệt, đáng yêu quá thể quá đáng!”

Đáng tiếc không thể nán lại đây lâu vì bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng đợi tới lượt. Chẳng bao lâu sau đã có bảo vệ vào nhắc nhở đã hết giờ tham quan.

Đoàn người lưu luyến rời đi, nhưng vẫn không sao quên được cái dáng vẻ cute lạc tối của bốn em trong đó.

Điểm kế tiếp, mọi người di chuyển sang khu nhà số hai, nơi ở của gấu trưởng thành.

Giờ là thời điểm tụi nó ăn bữa sáng thế nên rất đông du khách vội vã lao về phía này, bởi nghe nói đây là thời điểm gấu trúc hiếu động nhất trong ngày. Lý do đơn giản thôi, là tại vì chúng đói bụng nên nhao nhao đuổi theo ôm đùi các cô bảo mẫu đòi ăn.

Thấy mọi người chạy, Đường Tư Kỳ cũng hối hả chạy theo. Cô mau lẹ len được vị trí trên cùng ngay sát hàng rảo, đảm bảo không bị ai che khuất tầm nhìn.

Đang ngó ngó nghiêng nghiêng hóng vào phía trong thì bên cạnh vang lên giọng nói thẽ thọt của một bà mẹ trẻ bế theo đứa con nhỏ: “Em ơi, cho chị làm phiền một chút. Thật ngại quá nhưng bé con nhà chị muốn ngắm mấy bạn gấu trúc mà nó thấp quá, đứng đằng sau không thấy gì hết. Chị lại không cõng nó lên cao được. Phiền mấy anh mấy chị cho em đứng chen vào đây để nhìn cho dễ có được không?”

Mặc dù chỗ này đã chật ních nhưng ai cũng rất vui vẻ phối hợp, mỗi người cố gắng nhích một chút để chừa ra chỗ trống cho bạn nhỏ.

Bé gái cũng thật lễ phép, nó cười toe khoe hàm răng sún đến là đáng yêu: “Em cảm ơn các anh các chị ạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận