Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 340 - Tào tháo đuổi

Chương 340 - Tào tháo đuổi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 340: Tào tháo đuổi

Hôm nay đi sớm nên Đường Tư Kỳ không ăn sáng ở nhà, định bụng ra sân bay kiếm đại quầy thức ăn nhanh nào đó nhưng sau khi làm xong thủ tục Check-in, mồm miệng tự nhiên nhạt thếch chẳng thiết ăn uống gì.

“Không sao đâu, không có chuyện gì đâu, chuyến bay này nhất định sẽ an toàn…” Đường Tư Kỳ liên tục nhẩm thần chú, xoa dịu cảm giác bất an

“Hôm nay thời tiết quá tốt, trời trong không một gợn mây đảm bảo sẽ trơn tru cất cánh mượt mà hạ cánh, không xóc nảy, không rung lắc, không giật tung chảo như lần trước đâu…”

Như để khẳng định thêm, Đường Tư Kỳ còn mở hẳn dự báo thời tiết lên xem: “Quảng Châu hôm nay nắng đẹp, tuy trời nhiều mây nhưng khả năng mưa rất thấp…”

Làm đủ các phương pháp thôi miên trấn tĩnh, tâm trạng cũng nể mặt mà bình ổn chút đỉnh. Đường Tư Kỳ đi quanh sân bay, tìm một món nhẹ nhàng vỗ về cho cái dạ dày. Từng muỗng cháo ấm nóng đi vào, cả người thực sự cảm thấy khá hơn rất nhiều. Sau đó, cô liền kéo Vali qua cửa kiểm tra an ninh.

Nhưng ngay khi mắt thấy thấp thoáng cánh máy bay màu trắng, trống ngực lại bắt đầu dồn dập như trống trận. Từ bức tường kính sát đất, có thể nhìn thấy rõ từng con chim sắt vững vàng cất cánh phóng vọt lên bầu trời xanh ngắt để lại vạt khói trắng xoá tan dần vào không trung.

Đường Tư Kỳ cắn môi, vô thức lẩm bẩm: “Tất cả đều thuận lợi bay lên hẳn máy bay của mình cũng vậy. Tư Kỳ ơi Tư Kỳ à, không sao đâu, đừng tự hù doạ mình nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Những tưởng phòng tuyến tâm lý cuối cùng đã đứng vững. Nhưng không, lúc xếp hàng chuẩn bị ra cổng tàu bay, bụng Đường Tư Kỳ tự nhiên đau quặn từng cơn, không thể không chạy nhanh vào toilet.

Nhưng vừa giải quyết xong quay ra, lại đau tiếp, lại phải vòng vào toilet…

Cứ như vậy liên tục mấy lần liền, thẳng tới khi trên loa oang oang thúc giục “xin mời những hành khách cuối cùng khẩn trương lên máy bay, máy bay sắp sửa cất cánh”, Đường Tư Kỳ mới lom khom ôm bụng chui ra.

Sao lại thế nhở, Đường Tư Kỳ rất lấy làm khó hiểu. Rõ ràng ngày hôm qua cô chỉ ăn cơm nhà, không ra ngoài ăn linh tinh bậy bạ, sáng nay cũng chỉ lót dạ bằng chén cháo nóng cùng một cái bánh quẩy mà thôi. Tuyệt đối không có đồ tươi sống ôi thiu, đồ cay nóng cũng không, thế quái nào lại bị tiêu chảy nhỉ? Lạ lùng ghê!

Ấy thế mà “anh tào tháo” vẫn chưa chịu dừng lại, Đường Tư Kỳ vào tới hàng rồi, vừa chìa cái vé máy bay ra thì anh lại đuổi tới, báo hại cô nàng chân tay xoắn quẩy, miệng méo xệch: “Ngại quá…tôi vào toilet chút…”

Tiếp viên hàng không lo lắng giục: “Cô à, cô phải nhanh lên đấy, chỉ còn năm phút nữa cổng ra tàu bay sẽ đóng, muộn là không được lên máy bay đâu.”

“Tôi biết rồi, tôi quay lại ngay” Người Đường Tư Kỳ cong như con tôm, líu ríu chạy bước nhỏ về hướng nhà vệ sinh.

Lạ thật, rõ ràng rắn lỏng gì cũng tống ra hết rồi, bụng dạ trống rỗng còn gì nữa đâu mà đi không biết.

Trong này đang gồng sức mím môi rặn lấy rặn để thì ngoài kia tiếng loa thông báo liên tục vang lên, lần này là gọi đích danh cô, đầy đủ rành mạch cả họ lẫn tên

“Xin mời cô Đường Tư Kỳ, hành khách trên chuyến bay số hiệu Zh996 từ Long Loan, Ôn Châu khởi hành đi Bạch Vân, Quảng Châu, khẩn trương ra cổng lên máy bay, chúng tôi sẽ đóng cổng trong vòng ít phút nữa.”

Cứ cách vài giây, đoạn thông báo lại được nhắc lại, tên cô thiếu điều vang khắp cái sân bay Long Loan.

Đường Tư Kỳ đỡ tường, gian nan lết ra khỏi toilet. Cuối cùng một khắc trước khi cánh cổng đóng lại, cô cũng kịp lách một chân qua, thành công lên được máy bay.

Phù…cận kề quá, suýt chút lỡ chuyến rồi.

Nhưng mà lạ thật, lâu lắm rồi cô có bị tiêu chảy đâu, sao tự dưng hôm nay lại bị nhỉ?!

Đợt trước cô đi du lịch khắp nơi, thử đủ các thể loại đặc sản địa phương độc lạ mà trộm vía dạ dày vẫn khoẻ re, chẳng vấn đề gì. Ấy thế mà hôm nay đang yên đang lành tự nhiên dở chứng, báo hại cô xấu hổ muốn độn thổ, tí thì trở tay không kịp.

Đường Tư Kỳ chợt nhớ ra, hồi nhỏ cô cũng từng gặp phải tình huống tương tự.

Đợt đó là trước kỳ thi tuyển sinh, hệ tiêu hoá của cô cũng đột nhiên trục trặc, tuy rằng không nghiêm trọng giống vậy nhưng thường xuyên có cảm giác buồn đi vệ sinh, chốc chốc lại phải chạy vào toilet.

Chẳng lẽ do cô quá căng thẳng nên tâm lý ảnh hưởng sinh lý? Bộ nỗi sợ kinh khủng tới vậy sao, có thể khống chế và điều khiển cả cơ thể

Đường Tư Kỳ hít vào một hơi thật sâu kéo bản thân trở về thực tại: “Không sao đâu, là do lần trước bị doạ nên sợ thôi. Hôm nay bay thuận lợi là sẽ quên ngay ấy mà.”

Rất nhanh cô đã tìm được chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống cài dây an toàn thì máy bay bắt đầu trượt chầm chậm trên đường băng.

Hết thảy đều quá đỗi quen thuộc. Thậm chí từng giai đoạn cô đều thuộc nằm lòng, có thể nói ra vách vách các thao tác của cơ trưởng như một nhà hàng không học chuyên nghiệp.

Chắc chắn lúc này cơ trưởng cùng đài quan sát đang liên hệ qua bộ đạm, chờ đợi hiệu lệnh để cất cánh.

Tất nhiên những kiến thức này Đừng Tư Kỳ biết được là do nhiều đêm mày mò nghiên cứu, đọc tư liệu, xem phóng sự. Vì cô có một niềm tin mãnh liệt rằng, nếu cái gì mình biết rõ ràng tường tận thì sẽ không còn sợ nữa.

Nhưng đấy chỉ là cô nghĩ thôi chứ lúc đối mặt với thực tế vẫn sợ hãi như thường.

Khi máy bay bắt đầu tăng tốc, tiếng lọc xọc lọc xọc của bánh máy bay tiếp xúc với đường băng như nghiền nát tâm trí Đường Tư Kỳ. Cả người cô căng chặt, mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặt, tay bấu mạnh vào thành ghế.

Thời điểm máy bay nâng đầu rời khỏi mặt đất, Đường Tư Kỳ cảm giác toàn cơ thể mất hết trọng lực, bụng hóp lại, tai ù đi, mắt mũi tối sầm như sắp chết đến nơi.

Không bay nữa, không bay nữa, cho cô xuống đất đi, làm ơnnnn…

Bạn cần đăng nhập để bình luận