Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 376 - Nỗi sợ của Tuấn Bảo

Chương 376 - Nỗi sợ của Tuấn Bảo

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 376: Nỗi sợ của Tuấn Bảo

Lạc Tuấn Bảo cũng muốn hất lại nhưng khổ nỗi tay ngắn choằn, với thế nào cũng không tới. Cặp mông nhấp nha nhấp nhổm chực lộn nhào.

Đường Tư Kỳ vừa cười vừa túm cổ nó nhấc lên: “Đi, biết quần bơi của mình để ở đâu không, dì đưa lên phòng thay đồ rồi xuống phục thù.”

Nghe vậy, Lạc Tuấn Bảo lập tức chạy trước. Chân ướt lạch bà lạch bạch nhưng chạy rất hăng. Đường Tư Kỳ phải đuổi theo mới kịp. Hai dì cháu nhanh chóng thay đồ rồi phóng xuống, tốc độ nhanh hơn tên lửa.

Xuống tới nơi đã thấy Từ Thiên Ngưng đợi sẵn trên bờ. Chị hướng dẫn Lạc Tuấn Bảo các động tác cơ bản.

Trong lúc đó, Đường Tư Kỳ tự khởi động rồi nhảy ùm xuống hồ quạt tay sải vài đường.

Làn nước mát rượi, Đường Tư Kỳ thoả thích vẫy vùng. Đáng tiếc, cô bơi không giỏi bằng Từ Thiên Ngưng thế nên mới hai vòng đã phải bám vào thành hồ thở hồng hộc.

Bên kia, một chú cá nhỏ cũng đang chật vật chới với.

Lạc Tuấn Bảo thông minh lanh lợi cái gì cũng biết, đáng tiếc lại không được di truyền thiên phú bơi lội từ mẹ. Đường Tư Kỳ nhớ hồi còn nhỏ Từ Thiên Ngưng là người biết bơi đầu tiên trong đám nhóc tiểu khu. Chị học rất nhanh và cũng bộc lộ năng khiếu từ rất sớm.

Cái thời đó chưa phải vất vả học thêm học nếm như tụi trẻ con bây giờ thế nên được nghỉ hè một cái là ba mẹ cho lũ tiểu yêu đi học bơi hết, nói là rèn luyện thể dục thể thao nâng cao sức khoẻ, nhưng cái chính là để bớt ngồi không nghĩ trò quậy phá.

Và hè nào cũng thế, Từ Thiên Ngưng luôn là nàng tiên cá giữa một đám vịt cạn. Kỹ thuật của chị chính xác nhất, động tác đẹp nhất, bơi khoẻ nhất. Đã vậy còn nhiệt tình tốt bụng, học được cái gì mới là thơm thảo chia sẻ rồi tận tình hướng dẫn lại cho đám đàn em.

Trong số đó tất nhiên không thể thiếu Đường Tư Kỳ. Cũng nhờ Từ Thiên Ngưng mà cô tránh được bao phen uống no nước hồ.

Ký ức tuổi thơ hiện lên rõ mồn một, những khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, những tràng cười giòn tan dưới ánh dương rạng rỡ. Chớp mắt một cái, đã là chuyện của hơn chục năm trước.

Lâu lắm rồi Đường Tư Kỳ không còn thấy hình ảnh nàng tiên cá Thiên Ngưng vẫy vùng trong nước. Lần này gặp lại, vẫn là dáng vẻ căng tràn sức sống cùng nụ cười rạng ngời tự tin nhưng không phải là nàng thiếu nữ ngây thơ năm đó mà đã làm mẹ của một cậu nhóc sắp vào tiểu học.

Có lẽ, chính Từ Thiên Ngưng cũng đã quên mất ước mơ thuở bé, nhường chỗ cho mối lo cơm áo gạo tiền, sự nghiệp con cái.

Đúng là thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Nhưng vẫn may, may mà hai chị em vẫn gắn bó sau từng ấy năm, luôn có mặt mỗi khi cần và thấu hiểu cảm thông vô điều kiện.

Đang thả hồn bồng bềnh giữa nút giao quá khứ hiện tại, Đường Tư Kỳ bỗng giật bắn mình bởi tiếng trẻ con khóc ré lên từ đầu hồ bên kia.

Ai như Tuấn Bảo nhà mình thì phải, Đường Tư Kỳ vội vàng bơi lại xem.

Ôi trời tưởng gì, hoá ra cu cậu không cẩn thận bị sắc nước. Đường Tư Kỳ ôm bụng cười nghiêng ngả.

Bình thường thằng nhóc này tự tin số hai không ai dám nhận số một, hôm nay gặp được nỗi sợ của đời mình rồi nha con trai.

Mẹ thì yêu nước mà con lại nhát nước, Từ Thiên Ngưng bất đắc dĩ ôm con vào lòng dỗ dành. Quay sang thấy Đường Tư Kỳ đang cười ngặt nghẽo, cũng lắc đầu cười theo.

Buổi học bơi đầu tiên của Tuấn Bảo kết thúc trong thất bại ê chề.

Cu cậu ủ rũ lê bước quay trở lại phòng, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường trùm chăn kín đầu, chẳng thiết nói cười.

Đường Tư Kỳ lại gần, vỗ vỗ cái mông đang vểnh tít bên dưới lớp chăn, cười dỗ dành: “Thôi mà, có gì đâu phải buồn. Hồi nhỏ dì cũng chật vật mãi, uống không biết bao nhiêu nước hồ mới biết bơi. Mấy ai được như mẹ con, mẹ con là thiên tài rồi, chúng ta không thèm so. Đừng nản chí ha, mình còn ở đây hai ngày nữa cơ mà, từ từ tập.”

Lạc Tuấn Bảo uể oải đáp vọng ra: “Vầngggg…”

Tuy nhiên trẻ con chẳng buồn được lâu, hôm qua ỉu xìu như bánh đa nhúng nước ấy thế mà sáng nay nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú là Lạc Tuấn Bảo lại cười khanh khách. Cái gì mà ám ảnh sợ bơi với cả sặc nước, cu cậu đã ném lại trong giấc mơ tối hôm qua cả rồi.

Sáng nay tỉnh dậy, lại là một ngày tươi mới tràn đầy tự tin.

Đây là chuyến đi chơi xa đầu tiên trong đời Lạc Tuấn Bảo. Trước đây có đi đâu cùng mẹ hay ông bà ngoại thì cũng chỉ loanh quanh gần nhà, chơi trong ngày là về thôi.

Vì thế cho nên Lạc Tuấn Bảo không biết trong khách sạn cung cấp cả bữa sáng. Chẳng những vậy còn là tiệc buffet với hàng trăm món ăn hấp dẫn, tha hồ lựa chọn.

Đầu tiên là khu vực đồ uống. Ở đây có sữa tươi, sữa đậu nành, cà phê, hồng trà, trà xanh, nước ép đủ các thể loại. Ai mà bị hội chứng khó lựa chọn chắc phân vân nổ não mất.

Tiếp đó sang tới quầy bánh mỳ, Lạc Tuấn Bảo không nhịn được wow lên thành tiếng.

Trời ơi, họ có cả một xưởng sản xuất bánh hay sao? Nhiều chủng loại quá, nhìn muốn hoa hai con mắt.

Hơn nữa ngay đầu quầy còn đặt một chiếc lò nướng, thực khách có thể tự nướng bánh nếu muốn giòn hơn và sau đó lựa chọn các loại mứt trái cây theo ý thích.

Kế đến là khu đồ ăn nóng. Từng món từng món được đựng trong khay giữ ấm. Ai muốn ăn món gì chỉ việc mở nắp kính lên và múc vào đĩa thôi.

Mì xào, hủ tiếu xào, cơm chiên, màn thầu, bánh bao, pad thái, cà ri, cánh gà chiên, thịt bò, thịt heo…nhiều không đến xuể.

Muốn giải ngấy thì có ngay quầy salad cùng hoa quả tươi ngon. Dưa hấu, dứa, cà chua, thanh long, xoài…nói chung muốn gì có đó, không thiếu thứ gì.

Lạc Tuấn Bảo chắp tay sau lưng đi hai ba vòng tham khảo rồi mới bắt đầu cầm khay lấy thức ăn.

Chỉ có điều chiều cao khiêm tốn quá, cu cậu với không tới.

Đúng lúc này có một người đàn ông đi ngang qua nên liền tiện tay giúp đỡ

“Món đậu này cháu muốn lấy bao nhiêu? Một muỗng thôi hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận