Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 341 - Chuyện bé xé ra to

Chương 341 - Chuyện bé xé ra to

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 341: Chuyện bé xé ra to

Tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng chỉ có Đường Tư Kỳ biết bên trong mọi thứ đã vỡ vụn thành một đống hoang tàn.

Nếu có thể ấn nút tua ngược thời gian, cô chẳng thà lúc ấy đừng ra, cứ ngồi “ẻ” trong toilet còn bình yên hơn.

Lúc sau, máy bay ổn định độ cao, Đường Tư Kỳ mới dám từ từ mở mắt, liền phát hiện lòng bàn tay ướt nhẹp như nhúng nước, cơ hồ có thể chảy thành giọt.

“Chị à, chị không sao chứ?” Cô gái ngồi kế bên thấy Đường Tư Kỳ có vẻ không ổn cho nên quan tâm hỏi thăm.

Đường Tư Kỳ thừa biết sắc mặt của mình lúc này nhợt nhạt như ma những vẫn cố nặn ra nụ cười khả ái nhất có thể: “Tôi…không sao…chỉ là hơi sợ một chút…”

Cô gái ngồi bên mỉm cười đầy vẻ thông cảm: “Em có người bạn cũng bị hội chứng sợ bay. Lần đó chuyến bay của cô ấy bay vào vùng nhiễu động không khí, có hành khách vì không kịp thắt dây an toàn mà bị bắn lên tận nóc bị thương. Sau đợt đó cô ấy bị ám ảnh, một thời gian rất dài chỉ đi xe lửa, tuyệt không dám bước chân lên máy bay.”

Đường Tư Kỳ nghiêng đầu hỏi: “Vậy bạn em khắc phục bằng cách nào?”

Cô gái lắc đầu: “Vẫn chưa khắc phục được chị ạ, bất quá cô ất rất tích cực phối hợp trị liệu cùng bác sĩ tâm lý, nghe đâu hiện giờ đã tốt hơn chút rồi, đang chuẩn bị bay thử lại.”

Đường Tư Kỳ: “…..”

Hội chứng sợ bay nghiêm trọng tới vậy sao? Còn phải điều trị tâm lý?

Nội tâm Đường Tư Kỳ mâu thuẫn đan xen. Nếu là chuyện gì to tát còn đỡ, đằng này cái chuyện bé cỏn con, chỉ là máy bay rung lắc một tí đã phải đi gặp bác sĩ tâm lý, liệu người ta có cho rằng cô nghiêm trọng hoá vấn đề, chuyện bé xé ra to?!

Tuy bầu trời trong trẻo nhưng cũng không tránh khỏi rung lắc đôi chỗ trong quá trình bay.

Mỗi lần chỉ hơi lắc lư là Đường Tư Kỳ đã nhắm tịt hai mắt rồi nghĩ tới chuyện máy bay sắp rơi.

Cô biết rõ giả thiết này không tồn tại nhưng lại không cách nào khống chế cảm xúc và ép cái đầu dừng suy nghĩ tiêu cực.

Nếu cứ bay thẳng một đường thì có lẽ Đường Tư Kỳ còn có thể cố chịu, nhưng một tiếng rưỡi sau, máy bay bắt đầu từ từ hạ độ cao. Ở giai đoạn này, buộc phải đi xuyên qua các đám mây và cảm giác xóc nảy, rung lắc sẽ rõ rệt hơn.

Đối với những người khác, việc xóc nảy này hết sức bình thường, là quá trình hợp lý phải diễn ra nhưng đối với Đường Tư Kỳ lại chẳng khác nào cực hình. Sắc mặt cô trắng bệnh, ruột gan lộn tùng phèo. Thời điểm máy bay chúi đầu chuẩn bị hạ cánh, Đường Tư Kỳ khẩn trương đến độ bắp chân chuột rút đau điếng.

Đợi máy bay vững vàng đáp đất, Đường Tư Kỳ mới bàng hoàng phát hiện không chỉ lòng bàn tay mà ngực, lưng, nói chung toàn thân cô đều ướt nhẹp mồ hôi.

Cô gái bên cạnh thực sự rất quan ngại: “Chị này, em cảm thấy tình trạng của chị dường như còn nghiêm trọng hơn cả bạn em. Hay là chị thêm WeChat em đi, em gửi số liên lạc của bạn em cho chị, có gì hai người trò chuyện với nhau, biết đâu chừng có thể giúp nhau cải thiện vấn đề này.”

Phải đợi tới khi máy bay dừng hẳn, Đường Tư Kỳ mới mở mắt ra được. Tuy đầu óc quay cuồng, toàn thân rã rời, cô vẫn cố rút điện thoại ra, máy móc thêm WeChat người bạn tốt bụng mới quen.

Không biết bằng cách nào xuống khỏi máy bay, nhưng vừa thoáng thấy dãy ghế xanh xanh ở khu vực hành lang là Đường Tư Kỳ đồ ầm xuống, hai chân tê liệt, không sao bước tiếp được.

Trời ơi, kinh khủng quá. Tại sao lại sợ hãi tới vậy chứ. Rõ ràng trước kia cô cũng bay nhưng đâu có sợ tới vậy, thế mà hiện giờ…

Mới nghĩ tới cảnh phải di chuyển sang sân bay khác nối chuyến thứ hai là Đường Tư Kỳ xây xẩm muốn xỉu.

Để vượt qua chuyến bay vừa rồi, cô đã vận toàn bộ nội công, nếu giờ bắt bay tiếp chuyến nữa chắc cô chết thật mất, không đùa đâu!

Đường Tư Kỳ thống khổ vò đầu bứt tóc, cả người rơi vào ảo não cùng rối rắm.

Chuyến du lịch Thái Lan đã lên kế hoạch xong xuôi, vé máy bay đã lấy, khách sạn cũng đã trả tiền. Từng bước di chuyển đều tra cứu kỹ lưỡng, giờ chỉ cần chuyển sang sân bay tiếp theo, làm thủ tục bay thêm một chặng nữa là tới đất nước Thái Lan rồi.

Nhưng…sự việc tưởng chừng rất đơn giản ấy đối với Đường Tư Kỳ lúc này còn gian nan hơn lên trời.

Bỗng nhiên Đường Tư Kỳ muốn gọi điện thoại tâm sự với Từ Thiên Ngưng, biết đâu có thể bình tâm xoay chuyển cục diện.

Tiếc rằng chị ấy đang bận, người nhận điện là Lạc Tuấn Bảo.

Màn hình bên kia, cu cậu chỉnh tề sơ mi đóng thùng, tóc tai chải chuốt gọn ghẽ, nghiêm trang hỏi: “Tư Kỳ, dì tới Thái Lan rồi hả?”

Bên này, Đường Tư Kỳ đầu bù tóc rối, khóc không ra nước mắt: “Chưa, dì vẫn đang ở Quảng Châu.”

Lạc Tuấn Bảo hỏi tiếp: “Thế khi nào dì mới đi Thái Lan?”

Đường Tư Kỳ: “Dì…hiện tại dì cũng chưa xác định có đi hay không nữa.”

Lạc Tuấn Bảo khó hiểu: “Sao lại vậy? Chỗ đó không vui hả?”

Hôm nọ nghe nói dì Tư Kỳ sắp sửa đi Thái Lan, mẹ đã mua cho cậu một quyển sách giới thiệu về văn hoá du lịch Thái Lan, nhờ vậy Lạc Tuấn Bảo cũng biết được một vài thắng cảnh nổi tiếng và những điểm độc đáo của đất nước này.

Đường Tư Kỳ ảo não: “Vui chứ, nhưng nếu muốn tới đó, con buộc phải làm một việc mà mình thực sự rất ghét thì con có còn muốn đi Thái Lan nữa không?”

Giờ rối quá, Đường Tư Kỳ chẳng có tâm trí mà ngồi phân tích xem liệu thằng bé có hiểu được vấn đề hay không mà cứ hỏi đại thôi.

“Ôi chuyện này có gì khó, ví dụ con rất thích ăn bạch tuộc viên nhưng mẹ bảo trẻ con ăn nhiều bạch tuộc viên không tốt, phải ăn nhiều rau mới tốt. Con chúa ghét ăn rau nhưng vì bạch tuộc viên, ăn một chút rau cũng được. Tuy nhiên nếu đổi thành lẩu oden (1) thì một chút rau cũng không được, vì con cũng không thích lẩu oden tới vậy. Trần đời con ghét nhất rau chân vịt, nếu phải đổi một miếng rau chân vịt để được ăn lẩu oden thì con thà chịu nhịn lẩu còn hơn, nhưng nếu thay bằng hai viên bạch tuộc thì có thể suy nghĩ lại.”

===

Chú thích:

(1) Oden (おでん) là món ăn cổ truyền của người Nhật đặc biệt yêu thích vào mùa đông. Đây được coi là một món lẩu kiểu Nhật với cách thức làm thì tương tự món hầm, ninh .

Bạn cần đăng nhập để bình luận