Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 469 - Phiên bản tốt hơn của chính mình

Chương 469 - Phiên bản tốt hơn của chính mình

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 469: Phiên bản tốt hơn của chính mình

Đường Tư Kỳ giật mình, hỏi thêm: “Thế hoa cỏ em trồng trong vườn từ đâu ra?”

Tiểu Bạch đáp: “Mỗi lần cô chủ hoàn thành nhiệm vụ em cũng được thưởng. Đa phần hệ thống cho gì nhận nấy, thi thoảng cũng được tự lựa theo ý thích, những lần như vậy em đều chọn hoa để trồng trong vườn cho đẹp.”

“Chỉ có hoa thôi không có cây ăn quả hay hoa màu gì hả?”

“Kỳ thực lúc trước cũng không có hoa đâu, sau khi cô chủ hoàn thành hết 6 trạm cố đô mới mở ra đấy. Em cứ tưởng lần này cô đi nước ngoài về sẽ mở thêm cây giống nhưng đợi mãi vẫn không thấy gì.”

“Chị lại được thưởng 1 giờ Công năng Thần Bút này, hay em nghĩ xem cần những giống cây gì để chị vẽ cho.”

Lúc trước có thể vẽ ra chó mèo trâu vậy chắc một ít rau trái hoa màu hẳn không thành vấn đề.

Tiểu Bạch kinh hỷ không thôi: “Ôi thật không ạ. Nếu được vậy thì tốt quá!”

Đường Tư Kỳ trực tiếp mở bảng vẽ, bên màn hình máy tính tra nhanh hình dáng một vài giống cây trồng tiêu biểu, rồi dựa theo đó vẽ lại. Đầu tiên là dưa hấu đi, em ấy đang âu sầu vì dàn dưa héo rũ mà.

Cây dưa hấu đơn giản lắm, chỉ vài nét vẽ là hoàn tất. Nhưng Đường Tư Kỳ chưa kịp cười, hệ thống đã bắn ra nhắc nhở

[Chú ý Thần Bút hiện chỉ vẽ được hạt mầm. Chức năng cây giống tạm thời chưa kích hoạt.]

Chưa kích hoạt?!

Trong giao diện, Tiểu Bạch cũng đồng thời đọc được thông báo này. Cu cậu uể oải thở dài: “Không sao đâu cô chủ, cô giúp em vẽ một vài món khác cũng được.”

“Ừ, thế em còn cần những gì?”

“Dạ ở đây có một con sống, trước nay em chưa từng qua bờ bên kia, nhưng giờ thi thoảng con trâu lại lội tít sang bên đó ăn cỏ. Nếu được cô vẽ cho em một cây cầu bắc qua sông nhé. Còn có chỗ này nữa, từ cổng nhà tới cửa phòng kho rồi ra tới bờ ruộng nếu có thể mở đường và thêm một chiếc xe nhỏ thì sẽ dễ dàng cho em chuyên chở vật liệu với cả các loại nông cụ.”

Lúc nói ra những điều này, trong đầu Tiểu Bạch chỉ mường tượng tới con đường đất cùng chiếc xe đẩy con con…

Nhưng không ngờ cô chủ vẽ cho cậu hẳn một con đường lát đá cùng chiếc xe công nông nom rất oách.

“Em thử xem xe có chạy được không?”

Tiểu Bạch phấn khích nhảy lên ghế lái. Chiếc xe này hoàn toàn phù hợp với kích cỡ người cậu, có thể thoải mái chạm tới chân ga cùng chân phanh. Trên ổ khoá đã cắm sẵn chìa. Tiểu Bạch nghiên cứu một chút rồi nổ máy chạy thử.

Chỉ có tiến và lui nên rất dễ, Tiểu Bạch học một tí là quen ngay. Cu cậu cho xe chạy vòng vòng trước sân kho, vui vẻ cười vang.

Tiểu Đốm tò mò chạy tới, lao phốc lên thùng xe phía sau, lắc lắc cái đuôi ra điều thích thú lắm.

Tiểu Bạch đặt tên cho chó, mèo, trâu lần lượt là Tiểu Đốm, Tiểu Miu và Tiểu Ngưu.

Thời gian còn lại, Đường Tư Kỳ vẽ một cây cầu theo kiến trúc điển hình Trung Hoa. Cầu đá cẩm thạch màu trắng đặt trong khung cảnh mây nước lững lờ tạo cảm giác rất đỗi hoà hợp nên thơ.

Nhìn Tiểu Bạch sung sướng cười tít mắt, Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy vui lây. Cô thầm nghĩ nếu có thể giúp em ấy lấy được cây giống thì tốt quá, như vậy có thể thoả thích trồng bất cứ loại cây nào em ấy muốn.

Hệ thống lập tức đưa ra giải pháp

[Nếu muốn kích hoạt chức năng gieo trồng nâng cao cho người quản lý, người chơi cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.]

Đường Tư Kỳ đăm đăm nhìn màn hình, có chút ngây ngốc.

Nhiệm vụ cuối cùng?

Trước giờ chỉ là nhiệm vụ nhanh hay nhiệm vụ chủ đề, khó hơn thì thêm hai chữ cấp SSS, tự nhiên hôm nay lại thông báo nhiệm vụ cuối cùng là sao?

[Hệ thống phát hiện người chơi vẫn còn nhiệm vụ chủ đề chưa hoàn thành. Bạn có muốn bổ sung phần còn thiếu trước không?]

À đúng rồi nhắc mới nhớ, cô vẫn chưa đi hết 6 địa danh in trên mặt sau tờ tiền. Tranh thủ lúc này đang rảnh, làm một vòng check-in 3 địa danh trong nước cũng được.

Đường Tư Kỳ nhấn nút [YES]

[Sau khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ chủ đề, hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng.]

Thoáng cái tâm tình Đường Tư Kỳ phức tạp hẳn. Dòng hồi tưởng bất tri bất giác đưa cô trở về ngày đầu tiên, cái ngày bị cưỡng chế trói buộc với hệ thống quái gở, bắt cô phải đi ra ngoài không thì chết. Khoảng thời gian đầu cô cảm thấy rất phiền phức và cũng rất khó khăn.

Nhưng rồi chẳng biết từ khi nào, cô dần quen với sự tồn tại của hệ thống, thích nghi và có phần chờ mong các chỉ thị nhiệm vụ, nỗ lực hoàn thành mục tiêu dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Thì đùng một cái hệ thống tuyên bố chuẩn bị tới nhiệm vụ cuối cùng.

Cuối cùng tức là kết thúc, sau đó hệ thống sẽ không còn nữa, cả Tiểu Bạch cũng biến mất sao?

Mỗi lần nhìn em ấy vui cảnh điền viên tâm trạng Đường Tư Kỳ cũng tự động được thả lỏng. Nếu thật sự một ngày không nhìn thấy nữa chắc cô sẽ trống vắng lắm.

Cô trực tiếp click mở giao diện hỏi Tiểu Bạch: “Hệ thống vừa gửi thông báo sau khi kết thúc nhiệm vụ chủ đề sẽ tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng. Rồi sau đó thì sao, hệ thống sẽ biến mất hả?”

Tiểu Bạch đang hí húi tưới tắm nỗ lực níu kéo sự sống cho đám cây non héo rũ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu đáp: “Mục đích hệ thống tồn tại là để giúp người, một khi nó xác định cô không cần sự trợ giúp nữa thì sẽ tự động kết nối với người chơi khác. Có lẽ sẽ không phải hệ thống lữ hành mà có thể là một chủ đề khác tuỳ thuộc vào đặc điểm của người cần giúp đỡ.”

Thì ra là vậy.

Trước đây bởi vì cô phế quá nên hệ thống mới xuất hiện, giờ cô bớt phế rồi nên hệ thống tiếp tục đi vực dậy các “phế nhân” khác.

Thật là một sứ mệnh cao cả. Thế mà trước đây không biết cô toàn mắng nó ác độc, mất nhân tính, xin lỗi nhớ!

Nói vậy có nghĩa là cô đã thực sự tiến bộ rất nhiều, đã trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận