Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 361 - Hạ cánh Thái Lan

Chương 361 - Hạ cánh Thái Lan

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 361: Hạ cánh Thái Lan

Đường Tư Kỳ cùng mẹ con chị Thiên Ngưng xuống máy bay, đi theo dòng người tới khu vực hải quan chờ đóng dấu nhập cảnh.

Chỉ còn một khâu cuối này nữa thôi là được phép vào đất nước Thái Lan rồi.

Tới lượt Lạc Tuấn Bảo, có lẽ vì thấy cậu bé đáng yêu quá nên nhân viên hải quan đặc cách nói thêm một câu: “Welcome to Thailand.”

Hai má Lạc Tuấn Bảo đỏ bừng, lí nhí thốt ra hai chữ: “Thank you.”

Nhân viên hải quan bật cười vui vẻ.

Đường Tư Kỳ và Từ Thiên Ngưng chứng kiến một màn này cứ phải gọi là mắt cho O miệng chữ A.

“Tuấn Bảo, con học tiếng Anh khi nào vậy? Vừa rồi con nghe hiểu chú đó nói gì hả?” Đường Tư Kỳ không kìm được sự kinh ngạc.

Ai dè Lạc Tuấn Bảo lại lắc đầu: “Con không hiểu nhưng cái từ đầu nghe có vẻ giống một lời chào, đại khái là chào mừng bạn đến với Thái Lan. Mà con chỉ biết nói vài câu đơn giản cho nên con liền cảm ơn chú ấy.”

Đường Tư Kỳ bật ngón cái khen ngợi: “Haha, đoán đỉnh đấy. Vậy chuyến này giao cho Tuấn Bảo phụ trách nhiệm vụ giao tiếp nha.”

Từ Thiên Ngưng cũng bất ngờ không kém: “Những cái khác còn đỡ chứ hồi xưa đi học chị kém nhất môn tiếng Anh. Ban nãy anh kia nói nhanh quá chị hoàn toàn không hiểu gì hết thế mà không ngờ Tuấn Bảo lại trả lời được.”

“Thì Tuấn Bảo nhà ta thông minh mà”, Đường Tư Kỳ cười đầy tự hào.

Làm xong thủ tục hải quan, mọi người di chuyển ra khu vực sảnh lấy hành lý. Từ đây, chuyến hành trình khám phá đất nước Thái Lan chính thức bắt đầu.

Vì là lần đầu tiên được đặt chân ra nước ngoài nên cái gì cũng lạ lẫm, Đường Tư Kỳ hiếu kỳ lắm cứ mải miết nhìn ngó khắp nơi không chớp mắt.

Vẫn là Lạc Tuấn Bảo chu đáo nhắc nhở: “Ông ngoại dặn khi nào tới nơi an toàn thì phải gọi điện về báo bình an.”

Phải vậy Đường Tư Kỳ mới sực nhớ, vội lật đật rút điện thoại ra gọi về nhà.

Trước đây sống chết không dám lên máy bay, hôm nay có mẹ con chị Thiên Ngưng đi cùng, tự nhiên thấy máy bay cũng không đáng sợ lắm.

Nói chung, cuối cùng thì cô cũng thuận lợi hạ cánh Thái Lan rồi.

Điện thoại vừa kết nối, Đường Tư Kỳ hớn hở khoe ngay: “Ba, con đến Thái Lan rồi.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm của Đường Duệ Thanh

“Tốt tốt, mà mấy đứa bay nhanh vậy hả? Ba tưởng phải còn lâu mới tới. Vậy tính ra Thái Lan cách mình cũng không xa nhỉ.”

“Vâng, chả xa tí nào í, con ngủ một giấc là chuẩn bị hạ cánh rồi. Mà giờ chúng con vẫn đang ngoài sân bay, chưa vào nội thành.”

Đường Duệ Thanh: “À vừa rồi ba thấy số điện thoại hiện lên màn hình là mã vùng Thái Lan. Nếu ba gọi lại bằng số này thì con có nhận được không?”

“Gọi trực tiếp đắt lắm ba. Có việc gì thì ba nhắn cho con hoặc gọi bằng WeChat cũng được đó ba.”

“Ồ, cũng kết nối mạng được hả?”

“Vâng, được ba, tốc độ cũng không chậm lắm.”

“Thế thì tốt. Nhớ chú ý an toàn đấy, nhớ cả để ý chăm sóc mẹ con Thiên Ngưng nữa. Con phải đặc biệt quan tâm…”

“Rồi rồi, con biết rồi mà ba.”

Không cần ba nhắc thì Đường Tư Kỳ cũng biết phải làm gì mà. Khó khăn lắm mới cúp được điện thoại thì quay ra thấy Lạc Tuấn Bảo vẫn đang ngồi nghe ông ngoại dặn dò, hết ông ngoại lại tới lượt bà ngoại.

Người lớn sao nhiều chuyện lo lắng thế không biết. Lạc Tuấn Bảo nghe đến đầy hai lỗ tai. Đường Tư Kỳ đủng đỉnh chống cằm ngồi một bên vừa đợi vừa suy nghĩ.

Không biết luật lệ và phương thức Check-in ở Thái Lan có khác gì với trong nước không nhỉ?

Đường Tư Kỳ bèn mở ứng dụng lên xem. Thoạt đầu, giao diện thấy không có gì khác biệt nhưng nhìn kỹ lại thì hình như phía dưới màn hình có thêm cái gì đó thì phải.

Cô động ngón trỏ, khẽ kéo lên. Một phần góc lộ ra, lấp ló một ô cửa sổ nhỏ nhỏ nhưng khi Đường Tư Kỳ muốn nhìn rõ phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ thì không sao kéo được màn hình lên nữa.

Ủa quái lạ vậy, hệ thống bị lỗi à?

Đáng tiếc, còn chưa kịp tìm ra vấn đề thì Lạc Tuấn Bảo đã nói chuyện điện thoại xong.

“Tư Kỳ, mình đi thôi. Giờ chúng ta đi đâu hả dì?”

Đường Tư Kỳ đành phải cất tạm điện thoại vào túi xách, ngẩng đầu nói: “Đi đổi tiền trước đã, mình mới đổi sim điện thoại thôi, còn chưa đổi tiền.”

Từ Thiên Ngưng liền nói: “Chị thấy có mấy quầy đổi tiền tệ ở góc đằng kia, hay mình thử ra đó xem tỷ giá thế nào đi.”

Hai chị em đi một dọc nghiên cứu sau đó tra tỷ giá hối đoái trên mạng mới phát hiện đổi tiền ở sân bay lỗ sặc máu.

“Trời thần, không ngờ ở sân bay đổi thấp tới vậy”, Từ Thiên Ngưng thoáng lo lắng.

Đường Tư Kỳ lập tức đưa ra phương án: “Không sao, em có mang thẻ ngân hàng, giờ ra cây ATM rút tạm một ít tiền mặt để đi đường, cùng lắm bị trừ vài phần trăm phí chuyển đổi ngoại tệ thôi, cũng không đáng bao nhiêu. Rồi vào nội thành đổi tiền sau, chứ đổi ở sân bay lỗ chết.”

“Ừ thế em rút tạm một ngàn đi, chia cho chị một ít, chị chuyển WeChat trả em.”

Và thế là Lạc Tuấn Bảo trừng lớn con mắt xem một màn thần kỳ như ảo thuật. Thẻ ngân hàng Trung Quốc đút vào cây ATM, nhả ra tiền Thái Lan.

“Wow, nhiều tiền quá. Mẹ mẹ, con chưa từng thấy một ngàn đồng bao giờ.”

“Cái này không gọi là đồng, mà phải gọi là Baht Thái. Đây là 1000 Baht Thái. Con đã học số đếm bằng tiếng Anh chưa?”

Lạc Tuấn Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ rồi ạ, one, two, three, four…”

“Đúng rồi, rồi con đọc kèm thêm chữ Baht vào phía sau nữa là được. Ví dụ một đồng thì con đọc là One Baht, hai đồng là two Baht, hiểu chưa?

Để chuẩn bị cho chuyến đi lần trước, Đường Tư Kỳ đã tìm hiểu rất kỹ lưỡng. Đáng tiếc chưa lâm trận đã bỏ chạy. Nhưng nhờ vậy mà giờ mới có thể đứng đây tự tin hướng dẫn cho Lạc Tuấn Bảo.

“Dạ, con hiểu rồi dì”, Lạc Tuấn Bảo cẩn thận lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ: “One baht , two baht, three baht…one thousand baht.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận