Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 398 - Xanh biển, màu xanh hy vọng

Chương 398 - Xanh biển, màu xanh hy vọng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 398: Xanh biển, màu xanh hy vọng

Tuy nhiên đến ngày chia tay nhóc Tuấn Bảo lại bịn rịn, quyến luyến không muốn rời.

Thì cũng phải thôi, tại ở đây thoải mái quá mà, nhà cao cửa rộng, dưới lầu có bể bơi, xung quanh có 711 cùng đại siêu thị, thích ăn sườn hấp tỏi là được mẹ phục vụ bất cứ lúc nào, còn có thể tắm cho voi, chơi đùa cùng voi, thử hỏi nơi đâu sánh bằng.

“Dì ơi chỗ tiếp theo mình tới có đẹp như Chiang Mai không? Có bể bơi với cả 711 không dì?”

Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ, thôi chết quên khuấy mất, lúc đặt phòng khách sạn cô không để ý tới tiện ích phụ, cũng không chắc là trong khách sạn có bể bơi không nữa.

“Cái này dì cũng không biết, nhưng chắc chắn có ghế lười.”

Lạc Tuấn Bảo âm thầm thở dài, ghế lười thì nói chuyện gì.

Cậu muốn có bể bơi để tiếp tục học bơi với mẹ kìa. Sau bao nỗ lực, cậu đã biết thở dưới nước rồi tuy nhiên vẫn chưa thuần thục cho lắm, lâu lâu vẫn bị sặc mấy cú muốn long phổi, mẹ bảo còn phải luyện tập thêm nhiều. Nhưng nếu dì Kỳ đã sắp xếp vậy thì cũng phải theo thôi chứ biết sao giờ?!

Lạc Tuấn Bảo buồn thỉu buồn thiu: “Mẹ ơi sau này mình có được quay lại Chiang Mai nữa không ạ?”

Từ Thiên Ngưng ôn tồn xoa đầu con trai: “Con thích Chiang Mai lắm hả? Vậy sau này có thời gian mẹ sẽ dẫn con quay lại nhé, được không?”

“Dạ được ạ, mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ nhất trần đời”, Lạc Tuấn Bảo câu cổ thơm lên má mẹ cái chụt.

Có lời hứa này của mẹ là yên tâm rồi, bao nhiêu bịn rịn lưu luyến thoắt cái tan biến sạch, cậu chàng lại hào hứng hướng tới địa điểm mới, biết đâu chừng ở đó sẽ có nhiều cảm hứng cho cậu sáng tác.

Cứ như vậy, ba người lên chuyến bay từ Chiang Mai tới Surat Thani, thành phố nằm tại miền Nam Thái Lan.

Kỳ thực cũng có chuyến bay thẳng tới đảo Koh Samui, nhưng vé đắt quá thế nên Đường Tư Kỳ chọn hạ cánh ở sân bay Surat Thani rồi chuyển tiếp qua ô-tô và tàu thuỷ.

Vì là thành phố du lịch nên mọi thứ rất thuận tiện và dễ dàng, xuống may bay là có thể trực tiếp mua vé phà rồi có tuyến ô-tô đưa thẳng ra bến, đảm bảo không sợ lạc đường.

Ban đầu Lạc Tuấn Bảo cứ nghĩ chắc cũng giống thuyền ở Băng Cốc thôi, nhưng không tàu ở đây nó dài và to gấp mấy lần ở Băng Cốc. Hơn nữa cũng không phải đi trong sông nhỏ mà lao thẳng ra đại dương mênh mông.

Từ nhỏ Tuấn Bảo sinh sống tại Thượng Hải, cũng là một thành phố biển nhưng trong ấn tượng của cậu Thượng Hải chỉ toàn nhà cao tầng, xe bốn bánh, khói bụi và nhịp sống hối hả.

Tất cả mọi người đều tất bật từ sáng sớm tới tối mịt và mẹ cậu cũng thế, vậy nên hiển nhiên không có thời gian đưa cậu đi chơi biển. Mà chuyến du lịch lần này ngang qua Quảng Châu, Băng Cốc cùng Chiang Mai đều là những thành phố nằm trong đất liền. Vậy nên không lạ gì khi lần đầu tiên đứng trước sóng nước mênh mông, Lạc Tuấn Bảo có phản ứng hơi quá khích, suýt chút thì cu cậu thét lên đầy kích động.

Trong sách miêu tả không sai, nước biển có màu xanh dương, màu của hoà bình và hy vọng.

“Dì ơi, giờ mình ngồi tàu thuỷ đi đâu hả dì?”

“Mình đi Koh Samui, một hòn đảo nhỏ của Thái Lan.”

“Trời ơi…mình lên đảo ấy ạ? Tức là có một hòn đất ở giữa rồi xung quanh bốn bề là nước biển phải không dì? Cái đảo đó cách chỗ này bao xa hả dì?”

Vì đang bận đặt vé, Đường Tư Kỳ trực tiếp đưa bản đồ cho thằng cháu tự nghiên cứu. Sau khi xem xong, Lạc Tuấn Bảo càng thêm phấn khích.

Trời ơi, thật sự là một hòn đảo.

Từ nhỏ tới lớn nó chưa được đi đảo bao giờ, không biết có giống Robinson trên đảo hoang không nhỉ?!

Ban nãy đứng trước biển kích động một, giờ lên thuyền Lạc Tuấn Bảo kích động mười.

Miệng cười ngoác đến tận mang tai còn trong đầu đang nhanh chóng tập hợp các kiến thức về đảo hoang từ những câu chuyện cổ tích mẹ kể hàng đêm.

Tò mò quá đi mất, không biết ngoài thực tế sẽ như thế nào nhỉ?!

Chả riêng gì Lạc Tuấn Bảo, ngay cả Từ Thiên Ngưng cũng rộn ràng trong lòng. Tuy rằng di chuyển có chút mệt nhọc nhưng chị cũng cố gắng thoa tí son tí phấn trông cho có tinh thần, lên hình cho tươi tắn.

Và Đường Tư Kỳ cũng không khác là bao, lên rừng cô đã đi nhiều rồi nhưng xuống biển thì đây là lần đầu tiên. Tuy rằng chưa thấy Koh Sumai đâu nhưng cảnh biển xanh ngắt cũng đã đủ khiến cô say lòng.

Càng ra xa, sóng đánh càng mạnh, Từ Thiên Ngưng ngồi trên mép tàu một lúc thấy hơi chóng mặt nên đành đứng dậy đi vào trong khoang. Nhưng Lạc Tuấn Bảo thì quyết không xê dịch, nó cùng Đường Tư Kỳ bám trụ trên boong, thu hết cảnh đẹp vào đáy mắt.

“Này, thoa kem chống nắng đi con”, Đường Tư Kỳ vừa thoa cho mình vừa chìa qua cho Tuấn Bảo.

Nhưng Lạc Tuấn Bảo chun mũi kháng nghị: “Không, đàn ông con trai ai dùng mỹ phẩm bao giờ.”

Đường Tư Kỳ không đàm phán, trực tiếp thoa đều lớp kem trắng sữa lên mặt, lên cổ, rồi tay chân thằng cháu, nói chung hở chỗ nào bôi chỗ đó.

“Không thích cũng phải thoa, cháy da là khỏi tắm biển nha con.”

Lạc Tuấn Bảo há hốc miệng: “Trên đảo cũng có bãi biển hở dì?”

“Không chỉ có một cái mà rất nhiều”, Đường Tư Kỳ nháy mắt bật mí: “Khách sạn mình ở nằm ngay sát bãi biển.”

Ồ wow, cảnh tượng giống hệt trong thế giới cổ tích, mới tưởng tượng thôi mà đã sướng tê người rồi. Hai mắt Lạc Tuấn Bảo vụt sáng như sao, hận không thể mọc cánh bay thẳng tới Koh Sumai ngay lập tức.

“Dì Kỳ nhìn kìa, kia có phải là đảo Koh Sumai không?”

Trên boong tàu đông như vậy nhưng chỉ có duy nhất Lạc Tuấn Bảo phát hiện ra chấm đen nho nhỏ thẳng hướng con tàu đang rẽ sóng đi tới. Tiếng la của cậu thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả bắt đầu nhao nhao ngó nghiêng.

Đường Tư Kỳ mở định vị di động đối chiếu với tấm bản đồ giấy: “Đúng rồi, chính là nó, chúng ta sắp tới rồi, đi, mình vào trong gọi mẹ con.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận