Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 349 - Biện pháp của Tuấn Bảo

Chương 349 - Biện pháp của Tuấn Bảo

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 349: Biện pháp của Tuấn Bảo

Ngay lúc này, đang có hai người lẳng lặng ôm điện thoại theo dõi bài đăng mới của Đường Tư Kỳ.

Một trong số đó là fan trung thành nhất mọi thời đại, anh Đường đại ca.

Gần đây Đường Duệ Thanh cũng ngờ ngợ con gái có gì đó không đúng. Chuyến xuất ngoại quan trọng vậy mà phút cuối nói huỷ là huỷ cái một, rồi dừng ở Quảng Châu rõ lâu, tận ba tuần cũng không thấy lên tác phẩm mới.

Bao nhiêu người hâm mộ kêu gào thúc giục cũng chỉ đối phó bằng vài ba bức ẩm thực qua loa.

Cũng không biết đến tột cùng con bé bị cái gì.

Mỗi lần gọi điện thoại, chú rất muốn hỏi nhưng Đường Tư Kỳ toàn viện cớ đánh trống lảng hoặc trả lời một cách mơ hồ kiểu công việc ở Quảng Châu chưa kết thúc, khi nào xong sẽ đi tiếp. Nhưng khi nào là khi nào, ngày giờ dự kiến, điểm đến tiếp theo sẽ đi đâu thì chẳng thấy háo hức khoe như mọi lần.

Trực giác mách bảo con gái đang có tâm sự nhưng Đường Duệ Thanh lại không biết phải mở lời thế nào.

Tận đến hôm nay nhìn thấy tập tranh [ Những sự cố nhỏ trên hành trình chu du ], chú mới bàng hoàng biết được con gái vừa trải qua giai đoạn gian nan tới vậy.

Theo bản năng, Đường Duệ Thanh nóng ruột gọi ngay một cuộc, nhưng khi máy được nối thông thì lại giật mình lúng túng.

Nếu con bé đã không chủ động chia sẻ mà chú lại đường đột hỏi thẳng như vậy, liệu có khiến nó không vui không?

Rồi rủi nó phát hiện mình âm thầm theo dõi tài khoản của nó, nó giận không vẽ nữa thì sao?

Đột nhiên Đường Duệ Thanh có cảm giác nhìn lén là một tội ác nên vội sửa miệng thành không cẩn thận bấm nhầm nút rồi sau đó như bình thường hỏi thăm tình hình công việc dạo gần đây thế nào, sức khoẻ ra sao, thời tiết Quảng Châu có tốt không, chơi vui không…còn cái chuyện kia thì vờ như không biết, tuyệt không đá động tới dù chỉ nửa lời.

Dông dài cả buổi cũng không hỏi được cái cần hỏi, sau khi cúp máy Đường Duệ Thanh bần thần một hồi lâu, đến tột cùng phải làm gì mới có thể giúp được con bé đây?!

Và không ai ngờ tới rằng, ngay lúc này ở trên lầu trên có một người nữa cũng đang âm thầm xem trộm nhật ký hành trình của Đường Tư Kỳ.

Người đó không phải Từ Hiến cũng không phải Từ Thiên Ngưng mà chính là Lạc Tuấn Bảo.

Dì Kỳ cứ giấu giấu giếm giếm chứ cậu biết tỏng tài khoản trên mạng của dì ấy từ lâu rồi. Tại lần đó dì chụp màn hình cho cậu xem không cẩn thận để dính tên tài khoản Weibo, thế là Lạc Tuấn Bảo âm thầm ghi nhớ.

Mỗi tuần cu cậu chỉ được phép sử dụng điện thoại di động hai lần. Và Tuấn Bảo đã tranh thủ thời cơ đó tìm được Weibo của Đường Tư Kỳ rồi kéo xuống dưới đọc phần bình luận và thành công tra ra diễn đàn hội hoạ mà Đường Tư Kỳ hay hoạt động.

Đương nhiên, mục đích ban đầu Lạc Tuấn Bảo theo dõi là chỉ muốn biết Đường Tư Kỹ vẽ cái gì rồi âm thầm đánh giá trong lòng, kiểu bức này đẹp đấy, nhưng nếu là mình thì có thể làm gì khác hơn nữa không?

Ngẫu nhiên gặp được một đề tài yêu thích, cu cậu sẽ len lén lấy giấy bút ra vẽ lại.

Đương nhiên không được để cho mẹ thấy, nếu không nhất định mẹ sẽ nói với Đường Tư Kỳ và thể nào dì ấy cũng cười mình cho xem.

Cứ háo hức và trộm vui một mình như thế cho đến hôm nay sau khi xem xong cập nhật mới, cu cậu bỗng buồn xo. Hoá ra Đường Tư Kỳ không đi Thái Lan không phải vì bận công chuyện mà là do mắc phải hội chứng sợ bay.

Tình cờ trong ngày hội gia đình tổ chức tại trường mẫu giáo tuần trước, có bố của một bạn nữ là cơ trưởng hãng hàng không đã lên chia sẻ rất nhiều kiến thức mới lạ và thú vị về con chim sắt khổng lồ, ví dụ như tại sao nó bằng sắt mà lại có thể bay lượn trên bầu trời, làm thế nào để lái được máy bay và vì sao lại có hiện tượng rung lắc xuất hiện trong các chuyến bay.

Vì toàn những điều lạ lẫm chưa được nghe ở đâu lại pha chút diệu kỳ nên các bạn nhỏ bên dưới say mê chăm chú lắm, Lạc Tuấn Bảo cũng không ngoại lệ vậy cho nên tới giờ vẫn còn nhớ như in.

Cu cậu buông điện thoại xuống, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.

Bởi vì Lạc Tuấn Bảo tính cách hoà đồng lại có tài vẽ tranh tuyệt đẹp nên ở lớp rất được các bạn chào đón. Lại thêm hôm ngày hội gia đình, Từ Thiên Ngưng có tới tham gia và hướng dẫn các bạn nhỏ xâu vòng, kết cườm. Thế nên danh tiếng của hai mẹ con cứ phải gọi là nổi như cồn đặc biệt là trong nhóm các bé gái.

Hôm nay sau khi tan học, Lạc Tuấn Bảo cố tình rề rà thả chậm bước chân để đợi Tần Phương tới đón con gái

“Chú Tần ơi, cháu có thể hỏi chú chuyện này được không ạ?”

Tần Phương quay đầu lại, khá là bất ngờ: “Ồ…là Tuấn Bảo đấy à?”

Mặc dù đặc thù công việc phải thường xuyên di chuyển khắp trong nước ngoài nước, rất hiếm có cơ hội tới trường đón con gái nhưng Tần Phương lại biết rất rõ thần đồng hội hoạ Lạc Tuấn Bảo, thậm chí còn biết cả tên mẹ cậu bé nữa. Bởi con gái chú về nhà cứ liên tục nhắc suốt, không phải Lạc Tuấn Bảo thì chính là người mẹ xinh đẹp dịu dàng như nàng tiên của cậu ấy. Thế cho nên chú không biết cũng khó.

Với lại lần trước tham gia ngày hội gia đình, sau phần chú chia sẻ chỉ có duy nhất Lạc Tuấn Bảo biết đặt câu hỏi đúng trọng tâm, thế nên chú khá có ấn tượng với cậu bé thông minh, lanh lợi này.

“Tuấn Bảo tìm chú có việc gì thế?” Tần Phương cười hiền.

Lạc Tuấn Bảo nghiêm túc trình bày: “Dạ là thế này ạ. Một người bạn tốt của cháu đang gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng nên cháu mong chú có thể giúp đỡ ạ.”

Sau khi nghe hết toàn bộ nội dung, trong đầu Tần Phương tức khắc hiện lên hình ảnh một bé gái sợ hãi oà khóc khi máy bay gặp tình huống xấu phải Go-around. Liên tưởng tới cô con gái bé bỏng của mình, nháy mắt tình phụ tử trỗi dậy, trong mắt Tần Phương ngập tràn tình yêu thương và xót xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận