Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 40 - Ngon tê lưỡi!

Chương 40 - Ngon tê lưỡi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 40: Ngon tê lưỡi!

Bưng chén canh nóng hổi trên tay, Đường Tư Kỳ hít một hơi cho thoả cơn thèm rồi cẩn thận nếm từng ngụm canh. Chà, hương vị vẫn y như cũ, ngon tê đầu lưỡi!

Chả ở đây được quết bằng cá sủ (1) nên rất dai ngon, càng nhai càng thơm.

Cửa hàng tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng đông nườm nượp, khách khứa ngồi san sát bên nhau, bất chấp thân quen hay xa lạ, vì món khoái khẩu mà kéo gần mọi khoảng cách.

Đang ăn thì nghe thấy bàn bên cạnh còn gọi thêm một phần kem trứng. Đường Tư Kỳ miệng nhai cá viên nhưng mắt thì dán chặt vào cốc trứng đánh kem vàng ươm, sánh đặc, béo ngậy.

Buổi tối mà ăn đồ ngọt thì mập lắm. Không được không được, Đường Tư Kỳ nhanh chóng húp nốt chén canh rồi đứng dậy trả tiền, nhắm mắt nhắm mũi đi thẳng, không dám nấn ná dù chỉ một giây.

[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Cửa hàng cá viên Trần Huy”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: + 24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng (đã áp dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 727 đồng vàng. Thọ mệnh: 155 giờ đồng hồ.]

Ôi, thời gian sống đã vượt quá sáu ngày. Tức là trong vòng một tuần này, cô chỉ cần tập trung kiếm vàng là được, không sợ sẽ phát sinh tình huống chết đột ngột. Thật sự là nhẹ nhõm quá đi!

Đã thế còn được ưu đãi gấp ba đồng vàng nữa chứ. Ban nãy mua máy rửa bát, cô gần như đã dùng hết vàng trong Bảo khố. Vậy mà giờ đây đã tăng lên hơn 700 đồng vàng rồi. Nếu cứ tiếp tục cố gắng thì chẳng mấy sẽ được ăn cua hoàng đế và ôm máy tính xịn về tay.

Đúng lúc này, hệ thống lại phát thông báo mới

[ Chúc mừng người chơi, bạn đã hoàn thành thử thách “Một tuần liên tiếp đứng hạng nhất trong bảng thành tích vận động trên WeChat”. Khen thưởng: +300 đồng vàng. Bảo khố: 1027 đồng vàng. Đồng thời mở khoá các món ngọt trên Cửa Hàng Vật Phẩm!]

Hura! Thành công rồi!

Sau này bắt gặp các món ngọt, Đường Tư Kỳ cô sẽ không phải ngậm ngùi bỏ lỡ nữa rồi.

Đường Tư Kỳ mỹ mãn nhảy chân sáo về nhà, vừa đi vừa líu lo hát ca vui vẻ.

Đẩy cửa đi vào, thấy phòng khách tối om, vắng hoe. Hoá ra ba đang bận rộn với cái máy rửa bát ngoài ban công.

“Ba, con về rồi”, Đường Tư Kỳ la toáng lên rồi loẹt quẹt đi ra ban công: “Ủa sao vậy ba, máy rửa bát có vấn đề gì à?”

“Không, không có vấn đề gì hết. Máy rửa sạch lắm, xem này…” Đường Duệ Thanh hào hứng nhấc một chiếc ly pha lê lên, thích thú ngắm nghía mân mê.

Đúng là người ta sáng chế ra cái máy hay thật. Chỉ đơn cử như chiếc ly này thôi, qua máy xử lý nó sạch hơn hẳn, cả chiếc ly trong vắt, sáng bóng như mới mua ở tiệm về, không hề dính một vệt vân tay hay lưu lại vết nước như khi mình rửa theo cách thông thường.

Tuy nhiên, niềm hứng khởi rất nhanh đã qua đi nhường chỗ cho cảm giác bất an, không yên tâm. Đường Duệ Thanh chắp hay tay sau lưng, đi qua đi lại quanh phòng khách đắn đo cân nhắc một hồi. Cuối cùng chú túm cổ đứa con gái đang chuẩn bị lẻn trốn về phòng: “Tư Kỳ, con lại đây, ngồi xuống ba có chuyện muốn nói.”

Đường Tư Kỳ căng da đầu, chậm rì rì lết từng bước qua.

Đường Duệ Thanh nghiêm túc hỏi: “Lúc trước ba gửi cho con tài liệu tham khảo thi công chức, con xem đến đâu rồi?”

Đường Tư Kỳ lộp bộp chột dạ, rồi xong, sợ cái gì là y rằng đến cái đó.

Nhưng mà cô thật sự không có ý định thi công chức công chiếc gì hết, vậy nên chỉ đành thú thật mà thôi: “Ba à, con không định thi nhân viên công chức. Bộ tài liệu ba gửi cho con để không cũng lãng phí nên con đem lên mạng rao bán rồi. Cũng không lỗ lắm, chỉ mất 20% so với giá gốc thôi.”

Đường Duệ Thanh tức muốn nổ phổi. Tuy rằng đã biết trước con nhỏ này sẽ chống đối nhưng không ngờ nó lại dám đen bán sách vở tài liệu, hư đến thế là cùng!

Đường Duệ Thanh khó khăn kìm chế cơn giận đang trực chờ bùng phát: “Đường Tư Kỳ, con nói đi, rốt cuộc con định tính toán thế nào?”

Biết trước lần này trở về sẽ không thoát khỏi một màn chất vấn của ba về công việc và tương lai, nhưng Đường Tư Kỳ không muốn nói dối nên vẫn chọn cách thành thật dù biết như vậy sẽ chọc giận ba.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ba, dõng dạc nói: “Ba à, hiện giờ con làm hoạ sĩ cũng khá tốt.”

Quả nhiên, Đường Duệ Thanh đập bàn cái bộp, nổi khùng lên: “Khá tốt?! Một công việc bất ba bấp bênh, thu nhập không ổn định, không có ngũ hiểm tam quỹ (2), không có gì để đảm bảo thì sau này về già không cầm cọ nổi nữa con tính làm sao?”

Đường Tư Kỳ vội vàng trấn an ba: “Con đã suy nghĩ rồi, sau này con sẽ tự đóng bảo hiểm xã hội dành cho người làm nghề tự do, bảo hiểm y tế cũng có thể tự mua mà ba, ba cứ yên tâm. Đúng là hiện giờ con chưa kiếm được nhiều nhưng con cũng đang nỗ lực phấn đấu và bước đầu đã đạt được kết quả.”

Đường Duệ Thanh hừ lạnh: “Thôi đi cô, chỉ giỏi lẻo mép. Ba đẻ ra mày chẳng lẽ ba còn không rõ tính cách của mày hay sao? Làm việc thì rề rà trì hoãn, lười chảy thây, nếu có thể nằm thì nhất định không ngồi, có thể ngồi nhất định không đứng. Ba chỉ sợ mày ở nhà nhiều bị đần thôi con ạ. Hơn nữa mày lại không có định lực như người ta, liệu có thể theo nghề tới bao giờ? Tất nhiên công nhân viên chức không phải sự lựa chọn hoàn mỹ nhất nhưng nó nhẹ nhàng, ổn định, phù hợp với con gái con ạ.”

Lần nào cũng vậy, mỗi lần tranh luận đều không đi đến kết quả và cuối cùng là tan rã trong không vui. Bởi vì Đường Duệ Thanh luôn cho rằng con gái lười biếng, không kiên định, không phù hợp với công việc tự do. Mà tính cách Đường Tư Kỳ đích thực đúng là như vậy, thế nhưng lại cứng đầu, nhất nhất muốn làm theo ý mình.

Và lần này cũng vậy, nhận thấy cục diện đang dần lâm vào bế tắc, Đường Tư Kỳ vội mở điện thoại di động, đưa cho ba xem các tác phẩm gần đây của mình: “Được rồi được rồi ba đừng nóng, ba xem này đây là những bức tranh con mới vẽ. Thực sự dạo này con không hề nhàn rỗi một tí nào, con đi khắp nơi góp nhặt tư liệu sống và tìm kiếm cảm hứng để sáng tác. Đây là bức mặt trời mọc trên ngọn hải đăng Tùng Khẩu, còn đây là bìa sách con thiết kế theo đơn đặt hàng. À bức công viên giải trí này mới đặc biệt nè ba, ông chủ công viên đó vô tình nhìn thấy và đã tặng con hai ngàn đồng tiền mặt nữa đó ba. Vậy nên ba à, trong khoảng thời gian này con thực sự rất cố gắng, rất nỗ lực. Con biết ai cũng có quan điểm riêng và ba mong con tốt nhưng ba có thể đừng phản đối mà hãy khích lệ, động viên con được không. Thực sự con rất thích vẽ tranh ba à…”

Vốn dĩ còn rất nhiều điều muốn nói từ tận tâm can, nhưng trong nhất thời Đường Duệ Thanh chẳng thốt nên lời vì còn mải đắm chìm trong các tác phẩm do chính tay con gái vẽ.

Chú có thể nhìn ra, con gái không hề sống một cuộc sống bế tắc mất phương hướng như mình lo lắng bấy lâu nay. Ngược lại, cuộc sống của nó mang nhiều màu sắc, nó đi đó đi đây, ngắm nhìn quang cảnh đất trời rồi dùng ngòi bút và tài năng phác hoạ lại, sau đó đem chia sẻ tới tất cả mọi người.

Hơn nữa, con bé còn dùng chính những đồng tiền cực khổ kiếm được để mua máy rửa bát báo hiếu ba mẹ. Nó làm tốt như vậy, thực sự chú không còn lời nào để phản đối.

Lát sau, thái độ của chú đã mềm mỏng hơn hẳn: “Dù sao thì con cũng nên nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai, ba mẹ chỉ mong con sống vui sống tốt thì ba mẹ ở nhà mới an lòng được.”

Làm sao Đường Tư Kỳ không biết những điều này, cô ngoan ngoãn cười: “Con biết ba mẹ lo cho con nhưng ba à, con không còn là con nít nữa, con đã trưởng thành rồi. Con có ước mơ, có hoài bão của riêng mình. Con hy vọng ba mẹ có thể ủng hộ con tiếp tục vững bước trên con đường mà con đã chọn.”

Đường Duệ Thanh trầm mặc không nói gì. Lúc sau, chú đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ.

Cuộc nói chuyện cứ như vậy kết thúc. Đường Tư Kỳ nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nhưng phản ứng của ba như vậy là sao nhỉ? Là đã bị mình thuyết phục hay tạm nghỉ giữa hiệp sáng mai tiếp tục?!

===

Chú thích:

(1)Cá sủ ( Tên khoa học: Miichthys miiuy). Phân bố ở bán đảo Triều Tiên và bờ biển Trung Quốc…Nó là loài cá sống ở nước ấm, dưới đáy bùn hoặc phù sa ở độ sâu 15-70m. Nó chìm vào ban ngày và nổi lên vào ban đêm, thích phân tàn hoạt động theo nhóm nhỏ. Thời kỳ sinh sản là từ tháng 9 đến tháng 10 trên bờ biển Bắc Triều Tiên, tháng 7 và tháng 8 ngoài khơi cửa sông Dương Tử, tháng 5 và tháng 6 gần quần đảo Chu Sơn (Chiết Giang). Chiều dài cơ thể nói chung không quá 1m và trọng lượng thường dưới 5kg. Đối với cá đánh bắt, chiều dài rơi vào khoảng 450-550mm và trọng lượng từ 1500 đến 2500gr.

(2) Ngũ hiểm Tam quỹ: “Ngũ hiểm” là năm loại bảo hiểm - bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản.

“Tam quỹ” là quỹ dự phòng nhà ở, quỹ bảo đảm tiền lương dự phòng cho các doanh nghiệp nhỏ và quỹ bảo đảm việc làm cho người tàn tật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận