Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 107 - Diễn xuất

Chương 107 - Diễn xuất

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 107: Diễn xuất

Gãi đúng chỗ ngứa, chú Đường mở đài liền tức khắc: “Ai dà, con bé đó ấy hả, tôi vừa mới nói chuyện với nó xong đây. Bọn trẻ bây giờ chúng nó sống khác mình ngày xưa lắm. Anh biết không, mấy nay nó ở trong một căn biệt thự ngay bên cạnh Tây Hồ. Mà anh bảo vị trí đắc địa như thế thì phải bao tiền một đêm chứ. Bét cũng phải tiền ngàn trở lên. Thế mà nó lại nói tôi người ta mời tới ở miễn phí, không những thế còn trả hai ngàn đồng để mua tranh của nó nữa…”

Từ Hiến nghe mà ù ù cạc cạc: “Không ấy tí lên đây vừa ăn vừa nói đi, chứ đang bận canh lửa, nghe không rõ…”

Đường Duệ Thanh bật cười: “Cái lão này thật là, hễ nhắc tới lũ trẻ là lại như vậy. Được rồi, tí tôi lên.”

Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, lại chung lớp chung trường thành ra thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Tính tình Từ Hiến ra sao, Đường Duệ Thanh hiểu rất rõ. Và ngược lại, Từ Hiến cũng vậy, biết hôm nay ông bạn thân lên ăn cơm chung, chú bèn xào thêm một đĩa đồ nhắm. Nghe ngữ khí lão Đường vui vẻ vậy, thể nào cũng muốn nhâm nhi vài ly cho xem.

…..

Rời khỏi Passion Homestay, ba cô gái quay trở về hostel cũ. Thế nhưng kỳ nghỉ của Cam Cam cũng đã sắp hết, mặc dù luyến tiếc lắm nhưng chẳng thể nấn ná thêm được. Lần này ra ngoài chơi, Cam Cam rất vui và cảm thấy may mắn khi có cơ hội quen biết Đường Tư Kỳ.

Nói đúng ra thì, nếu không nhờ Đường Tư Kỳ, làm sao cô ấy và Cơm Cháy được ở homestay đắt tiền, được chơi điên và sảng khoái tới như vậy.

Vì thế trước khi rời đi, Cam Cam đã bàn với Cơm Cháy làm một cái gì đó xem như cảm ơn Đường Tư Kỳ.

Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng thà hỏi thẳng luôn là tốt nhất. Cam Cam: “Kỳ Kỳ này, mình sắp phải quay về Quảng Tây rồi. Ở Hàng Châu này cậu còn chỗ nào muốn đi không? Mình với Cơm Cháy sẽ đi cùng với cậu.”

Trên cơ bản, hành trình ở Hàng Châu đã gần hoàn tất. Bất quá còn một nhiệm vụ Đường Tư Kỳ chưa thực hiện và cũng không nghĩ là mình có thể thực hiện được, đó là Nhiệm vụ chủ đề đầu tiên “Check-in 5 địa điểm xuất hiện trong phim Tân Thanh Xà - Bạch Xà và diễn lại những phân cảnh ấy”.

Thật ra mấy hôm trước Đường Tư Kỳ đã tìm tới những chỗ đó rồi. Cảnh thì có sẵn đấy mà diễn viên lại nghiệp dư cộng thêm cái máu dễ xấu hổ thế nên cô đang nghĩ đến chuyện từ bỏ nhiệm vụ đây.

Chẳng ngờ hôm nay Cam Cam lại chủ động hỏi tới làm Đường Tư Kỳ hơi hơi do dự: “Đúng là mình vẫn còn chỗ muốn đi…với lại có một việc mình không thể làm được…”

Thấy cô bạn cứ ấp a ấp úng, Cơm Cháy lập tức sà tới bên, choàng vai bá cổ, vỗ ngực quả quyết: “Việc gì khó đã có Cháy Cháy lo. Nào nói đi, mình sẽ giúp cậu!”

Cam Cam cũng động viên: “Đúng đấy Kỳ Kỳ, cậu đừng ngại. Có gì khó khăn cậu cứ nói ra đi rồi bọn mình cùng tìm cách giải quyết.”

Đường Tư Kỳ ngại ngùng nói: “Ừ…thì là…kỳ thật mình có một ước mơ đó là đi tới những nơi đã từng quay Tân Thanh Xà Bạch Xà…sau đó diễn lại những trích đoạn ấy…”

Nháy mắt, cả Cơm Cháy lẫn Cam Cam đều há hốc miệng sững sờ, biểu cảm như thể không dám tin người vừa nói ra những lời đó lại là cô bạn Đường Tư Kỳ nghiêm túc, trầm tính.

Nhưng chỉ một giây sau, bọn họ quay sang liếc nhau rồi cùng ôm bụng cười như muốn sập trời.

“Hahahahaha, mình thật sự không nghe lầm đấy chứ? Kỳ Kỳ, cậu quả nhiên thâm tàng bất lộ nha. Tiểu nữ xin được bái phục bái phục…”

“Hahahahahahaha, cái ước mơ gì độc đáo vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ tới…à không…phải là không bao giờ dám nghĩ tới mới đúng…haha cười chết tôi mất…ơi là trời…”

Đường Tư Kỳ xấu hổ đỏ bừng mặt: “Nếu các cậu cũng cảm thấy nó có phần hơi kỳ cục vậy hay là thôi…bỏ đi cũng được…”

Nhiệm vụ yêu cầu năm lần, ngoài cái lần đi thuyền hát trên Tây Hồ ra thì còn phải thực hiện thêm bốn lần nữa. Trời ơi, diễn bốn phân cảnh lận đó, chắc chết chứ sống sao nổi!

Cam Cam cười đến độ chảy cả nước mắt, nói không ra hơi: “Được…có thể được…chẳng qua phim Tân Thanh Xà Bạch Xà chủ yếu quay ở Nam Kinh và Trấn Giang, ở Hàng Châu chỉ có vài địa điểm thôi.”

“Đúng đấy, Cam Cam nói chuẩn”, Cơm Cháy gật gù đồng tình rồi bổ sung thêm, “Nhưng mà có một cảnh mình biết chắc 100% là quay ở Hàng Châu.”

Đường Tư Kỳ sốt sắng: “Cảnh nào? Ở đâu?”

Cơm Cháy nói chắc nịch: “Cầu Đoạn Kiều - nơi gặp gỡ của Hứa Tiên và Bạch Nương Tử. Cảnh kinh điển đó chắc chắn được quay ở cầu Đoạn Kiều, Hàng Châu rồi.”

Đường Tư Kỳ che mặt: “Nhưng mà cái cảnh đó sến sẩm lắm…không được đâu…”

“Được được được, phải có nhiều cảm xúc như vậy thì diễn nó mới đã cái nư. Hôm nay nhân dịp đầu tuần, ít khách du lịch, tụi mình tranh thủ đi thôi, nào đứng dậy, đừng chần chờ nữa…”

Cơm Cháy xốc Đường Tư Kỳ lên, lôi xềnh xệch ra cửa.

Theo sau là Cam Cam đang vừa đi vừa giữ chặt hai bên sườn, tại ban nãy cười nhiều quá thành ra bị xóc hông.

Hostel bọn họ đang ở cách Đoạn Kiều không xa, ba cô nàng đi bộ một lát là tới.

Đúng như Cơm Cháy nói, hôm nay đầu tuần, ít du khách, là cơ hội tốt để bọn họ biểu diễn. Chứ bình thường người đông như quỷ, đến đi còn chật lấy đâu ra khoảng không mà diễn xuất.

Tới nơi, Cơm Cháy lấy điện thoại, tìm đúng trích đoạn gặp gỡ bên cầu Đoạn Kiều để cả ba cùng nghiên cứu…

“Hứa Tiên vô tình nhặt được chiếc trâm vàng rơi bên Tây Hồ. Anh lập tức chạy đuổi theo, vừa chạy vừa thở hổn hển gọi to…

Cùng lúc ấy, Bạch Nương Tử đang ngồi trong mái đình bên hồ. Nghe tiếng Hứa Tiên gọi, nàng đỡ cột đứng dậy, xúc động đáp lại một tiếng rồi hối hả chạy ào ra…

Chàng chạy lên, nàng chạy lại…Hai người gặp nhau ở giữa cầu Đoạn Kiều…”

Hết đoạn trích!

Xem xong, Đường Tư Kỳ chỉ muốn đi về luôn cho rồi. Trước thanh nhiên bạch nhật mà bắt cô diễn cảnh này, cô thà chết còn hơn!

Trái ngược với Đường Tư Kỳ, Cơm Cháy lại hứng thú bừng bừng: “Khúc này hay vãi, vừa xúc động mà lời thoại cũng có ý nghĩa nữa. Với lại các cậu nhìn đi, trong đây có ba nhân vật, vừa hay tụi mình cũng có ba người. Hứa Tiên, Bạch Nương Tử và Tiểu Thanh. Hahaha, mình thấy mình đóng vai Tiểu Thanh là hợp nhất. Còn Kỳ Kỳ….cậu vào vai Bạch Nương Tử đi, vai Hứa Tiên giao cho Cam Cam, thế nào? Hai cậu một tóc dài, một tóc ngắn vừa hay khớp tạo hình nhân vật luôn.”

Cam Cam nhún nhún vai tỏ vẻ sao cũng được. Chỉ có Đường Tư Kỳ là xây xẩm mặt mày, chưa dám đối diện thực tế: “Từ từ, cho mình chút thời gian để mình lấy tâm lý đã.”

Cơm Cháy vỗ vai cái bộp: “Giời ạ, sao cần phải lấy. Cứ nghĩ sao diễn vậy đi, dễ mà. Nào, đứng lên, tụi mình diễn thử một lần trước.”

Nhưng mà ba đứa diễn thì ai quay bây giờ, nhìn quanh ngó quất một hồi, may quá thấy hai anh giai đang đi tới, Cơm Cháy thân thiện chạy ra làm quen rồi kéo họ vào đội hình luôn

“Đây đây, hai người đứng vào đây cầm điện thoại quay giúp tụi này chút nhé…”

Và thế là hai cậu thanh niên đang đi chơi dạo mát cảnh hồ bỗng “được” mời vào chân quay phim bất đắc dĩ. Một người đi theo Đường Tư Kỳ, người còn lại theo sát Cam Cam, tất cả nín thở đợi sự chỉ đạo của tổng đạo diễn Cơm Cháy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận