Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 347 - Hormone hạnh phúc

Chương 347 - Hormone hạnh phúc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 347: Hormone hạnh phúc

Thế nhưng chỉ ngay tích tắc sau phần yếu đuối bên trong đã trỗi dậy thôi thúc Đường Tư Kỳ bỏ cuộc:

“Cho bản thân thêm chút xíu thời gian nữa đi, chỉ cần bình tĩnh được là mọi chuyện đâu sẽ vào đấy, sẽ lại tốt đẹp ngay thôi. Cùng lắm thì không du lịch nước ngoài nữa, ngồi xe lửa đi chơi trong nước cũng vui rồi.”

Đường Tư Kỳ lắc đầu thật mạnh, đá văng những cảm xúc sợ sệt, những suy nghĩ thoả hiệp yếu đuối ấy ra khỏi đầu. Cô muốn đấu tranh, muốn trở lại cuộc sống tự tin như ngày trước.

Rất nhanh, cuộc hội thoại với bác sĩ Trương đã được kết nối. Bác sĩ hỏi vài câu đơn giản để nắm sơ bộ tình trạng rồi hướng dẫn Đường Tư Kỳ đặt lịch khám trực tiếp thông qua cổng WeChat chính thức của bệnh viện.

Đầu giờ chiều cùng ngày, Đường Tư Kỳ đi vào khoa Tâm Lý, một trong ba khoa đứng đầu bệnh viện.

Bác sĩ Trương là một chuyên gia tâm lý đức cao vọng trọng, có tâm có tầm nổi tiếng trong ngành.

Gặp Đường Tư Kỳ, bác không vội vàng hỏi thẳng bệnh trạng mà kéo ghế ngồi xuống hàn huyên rất lâu toàn những chuyện vụn vặt cuộc sống thường ngày.

Đường Tư Kỳ vốn bản tính hướng nội, mặc dù bây giờ nhìn bề ngoài có vẻ giao tiếp bình thường nhưng kỳ thực cô vẫn không thể mở lòng, với người thân cũng vậy, người lạ lại càng không.

Ấy thế mà ngồi với bác sĩ Trương một lát, bằng ngôn ngữ dí dỏm, ánh mắt hiền từ cùng lối nói chuyện rất trẻ trung đã khiến Đường Tư Kỳ dần thả lỏng, thoải mái tâm sự chuyện đời mình, từ gia đình, sự nghiệp, cho tới hội hoạ, lữ hành.

Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, bác sĩ Trương đã đại khái nắm được bức tranh toàn cảnh vậy nên chuyển sang hỏi chi tiết về vấn đề khó khăn mà Đường Tư Kỳ đang gặp phải.

Trong suốt quá trình, bác sĩ Trương rất kiên nhẫn lắng nghe. Sau đó còn hỏi kỹ thêm về mức độ sợ hãi, chất lượng giấc ngủ, trạng thái tinh thần và phạm vi ảnh hưởng tới cuộc sống…

Đường Tư Kỳ nói ra bất cứ điều gì, bác đều ghi nhớ toàn bộ.

“Thật ra cháu thấy chuyện này chẳng có gì cả, ai đi máy bay chẳng gặp phải tình huống rung lắc, chao đảo…nhưng mà người khác xong rồi thôi còn cháu thì lại cứ sợ bóng sợ gió, đúng kiểu chuyện bé xé ra to. Cho nên lúc bạn cháu khuyên nên đi tư vấn tâm lý cháu đã cật lực phản đối, cảm thấy việc rất không cần thiết, không đáng phải đi.”

Bác sĩ Trương gật gù: “Vì cảm thấy không cần thiết nên cháu đã cố gắng xoa dịu nó theo cách của mình đúng không? Đáng tiếc nó không thuyên giảm ngược lại càng tệ thêm?”

Đường Tư Kỳ khẽ gật đầu, khuôn mặt phủ đầy vẻ âu sầu. Giờ phút này cô rất nghi ngờ có phải tại tâm lý mình không vững vàng nên mới mắc phải hội chứng sợ bay, có phải do mình quá nhạy cảm nên mới dẫn tới các phản ứng thái quá?

Ngồi phía bên kia bàn gỗ, bác sĩ Trương từ tốn lên tiếng: “Đúng là rất nhiều người gặp phải sự cố trên máy bay nhưng không phải ai sau đó cũng sinh ra ám ảnh với máy bay. Nói chính xác hơn thì sự cố lần đó cháu gặp phải không chỉ đơn giản là một lần máy bay rung lắc mà cái cháu cảm nhận lúc bấy giờ là sinh mạng mình đang bị đe doạ, có đúng không?”

Đường Tư Kỳ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

Bác sĩ Trương tiếp tục: “Loại cảm xúc đó không phải ai cũng trải qua, mà nếu đã trải qua thì sợ hãi là chuyện hết sức bình thường. Sở dĩ mọi thứ bị phóng đại lên là vì cháu đang dằn vặt, tự khiển trách mình. Người khác không sợ, cớ gì mình lại sợ. Mình thật kém cỏi. Sau đó liên tục tìm kiếm đủ nguồn thông tin khác nhau để thuyết phục bản thân không nên sợ. Đúng không?”

Đường Tư Kỳ im lặng, bác sĩ Trương cứ như thể đi guốc trong bụng cô vậy. Đích xác cô cảm thấy mình không nên sợ. Việc này chẳng đáng để sợ. Thậm chí còn thấy xấu hổ nên đã giấu nhẹm tất cả mọi người, ngay cả ba mẹ cũng không nói, chỉ tâm sự với một mình chị Thiên Ngưng. Mà cũng không tâm sự hết, chỉ thuật lại sơ qua tình hình chứ tuyệt nhiên không để lộ cảm xúc thật trong lòng.

Lại một lần nữa, Đường Tư Kỳ phải gật đầu thừa nhận.

“Cái này không sai, đây là phản ứng tâm lý hết sức bình thường. Ai gặp chuyện khủng khiếp mà chẳng sợ, không sợ mới là bất thường. Thế nên con gái cứ bình tĩnh, chuyện này vốn dĩ hết sức bình thường. Giờ điều đầu tiên, cháu nên chấp nhận sự thật này. Sau đó tâm sự cùng người nhà hoặc bạn thân thì càng tốt. Cũng đừng sợ ai đánh giá hay chê cười mình nhát gan, càng không được mang tâm lý tự trách mà dằn vặt chính mình. Có thể tới bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý trợ giúp đã là một hành động rất dũng cảm, rất đáng khen ngợi rồi. Thông thường rất nhiều người lựa chọn chôn sâu xuống đáy lòng, không dám đối mặt.”

Không biết vì cái gì mà nghe bác sĩ nói tới đây hai hốc mắt Đường Tư Kỳ cay xè, phải cố nén lắm mới không để nước mắt rơi xuống.

“Hội chứng sợ bay và sợ độ cao này của cháu có cách nào chữa khỏi không bác sĩ?”

Bác sĩ Trương cười cười: “Có phải cháu từng thử chữa bằng cách chơi những trò cảm giác mạnh như nhảy bungee hay ngồi tàu lượn siêu tốc phải không?”

Đường Tư Kỳ sửng sốt vô cùng: “Sao bác biết?”

“Phương pháp này có thể hữu ích với một số ít người, tuy nhiên cũng không loại trừ trường hợp nỗi sợ bị chuyển hoá thành dạng khác. Trên thực tế, cách tốt nhất để chống lại sự sợ hãi là làm tăng dopamine. Dopamine là một chất trong não bộ giúp chúng ta cảm thấy vui vẻ và thư giãn. Du lịch có thể mang lại niềm vui cho cháu và vẽ tranh cũng vậy. Hãy làm những điều cháu thích và hormone ‘hạnh phúc’ sẽ được sản sinh, đẩy lùi những cảm xúc sợ hãi tiêu cực. Bác kiến nghĩ cháu cứ tiếp tục cuộc hành trình nhưng có thể mời ba mẹ hoặc bạn thân cùng tham gia chung. Khi ở cùng những người thân thuộc, cháu tự nhiên sẽ thả lỏng và có cảm giác an toàn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận