Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 509 - Hồ Natron

Chương 509 - Hồ Natron

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 509: Hồ Natron

Chờ mọi người chuẩn bị xong hết, phi công bắt đầu khởi động động cơ. Âm thanh ầm ầm như trời sập bất ngờ dội đến doạ cả đám sợ nhảy dựng.

Từ An không kìm được chửi thề: “Đù má hết hồn!”

Thông qua tai nghe, Đường Tư Kỳ nghe rõ mồn một câu chửi. Cô phì cười, hoá ra ngồi trên phi cơ rất ồn, phải có cái tai nghe này thì mọi người mới có thể giao tiếp được.

Dịch Đồng cười ha hả: “Vui mà.”

Sở Tĩnh thì sợ đến phát run: “Aaa, bay lên rồi, mọi người thấy không, bay rồi, ối dồi ôi bay lên rồiiii”

Dịch Đồng: “Chưa, vẫn ở dưới đất mà cô nương, mới có cánh quạt khởi động thôi.”

Sở Tĩnh: “Ôi chưa cất cánh mà đã vậy rồi…”

Đường Tư Kỳ im lặng không nói gì, cô cảm nhận lòng bàn tay mình đang âm thầm rịn một tầng mồ hôi mỏng. Tuy rằng hội chứng sợ bay của cô đã được kiểm soát tốt, nhưng đó là đối với máy bay dân dụng cô đã đi nhiều có chút quen thuộc. Đằng này phi cơ quá lạ lẫm khiến cô khó khống chế cảm xúc hồi hộp, tim đập nhanh.

Dịch Đồng: “Sao không thấy chị Kỳ nói gì thế? Alo chị ơi, ổn không?”

Đường Tư Kỳ quay lại, gật đầu với cô em một cái: “Ổn, chị vẫn ổn.”

Dịch Đồng: “Trên trán chị quá trời mồ hôi kìa, chị sợ à?”

Đường Tư Kỳ gật gật: “Ừ, lúc trước chị mắc chứng sợ bay tương đối nghiêm trọng, hiện đã bớt nhiều rồi nhưng lần đầu ngồi phi cơ đâm ra có chút khẩn trương.”

Trong lúc mọi người nói chuyện, chiếc cánh quạt khổng lồ trên đầu quay càng lúc càng nhanh, âm thanh phát ra càng lúc càng lớn. Rồi đột nhiên hẫng một cái, tất cả đồng loạt ngửa hết ra sau, phi cơ nhấc đầu bay vút lên trời cao.

Mọi người đồng loạt hét toáng lên: “AAAAAAAAAAAAA”

Giờ thì chẳng còn bệnh tâm lý hay sợ sệt lo âu gì hết, tất cả mọi giác quan đã bị sự kích thích tột độ bao trùm.

Cũng may, sau khi ổn định độ cao phi cơ bay êm ru, hoàn toàn không rung lắc xóc nảy. Cả đám ôm ngực thở phào một hơn.

Cái khúc cảm giác mạnh qua rồi, giờ là tới lúc tận hưởng.

Phi cơ bay Theo hướng bắc, chẳng bao lâu mọi người bắt đầu nhìn thấy cảnh hồ Natron dần dần lộ diện.

Song từ xa nhìn lại, hình dáng của nó chẳng khác gì những hồ thường.

Xem ra truyền thuyết chỉ là thêu dệt thôi. Nói không chừng nó chỉ là một cái hồ bình thường như bao hồ nước khác.

Phải công nhận những câu chuyện ly kỳ thần bí dù chưa được kiểm chứng cũng luôn có sức hấp dẫn ghê gớm, khiến người ta ôm theo kỳ vọng mà tìm tới. Để rồi khi chứng kiến thực tế lại phải thất vọng ngậm ngùi.

Ở đây chẳng có yêu quái, cũng chẳng có ma quỷ, hết thảy đều giống như mọi nơi khác trên lãnh thổ Tanzania và Kenya.

Nhưng khi khoảng cách dần rút ngắn, phi cơ thâm nhập vào giữa lòng hồ, mọi người mới bàng hoàng phát hiện

Ôi, nó đích xác là một hồ nước địa ngục!

Mặt hồ có chỗ xanh lá, chỗ nâu đỏ, chỗ lại vàng nhạt, các màu sắc kỳ lạ đan cài, pha trộn, tạo thành bức tranh muôn màu sặc sỡ.

Dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, chúng thiên biến vạn hoá, thay đổi liên tục. Giờ nhìn thì ra màu này, giây sau nhìn lại đã đổi thành màu khác. Vô cùng kỳ ảo.

Đường Tư Kỳ nhìn đến ngây ngốc, thẳng đến khi bên tai truyền tới tiếng nhắc nhở của Sở Tĩnh, cô mới giật mình giơ máy lên chụp.

“Này, mọi người nhìn xem, chỗ kia là cái gì thế?”

Tất cả dáo dác nhìn theo hướng tay Dịch Đồng chỉ, ở cái chỗ nâu xanh giằng co giao tranh tự nhiên nổi bật lên một tảng lớn màu hồng nhạt.

Đường Tư Kỳ nhắm hờ một con mắt, mượn ống tele quan sát rồi phấn khích la lớn: “Là hồng hạc, ôi một bầy hồng hạc đông lắm!”

Ba người còn lại bất ngờ chết lặng. Hiển nhiên rồi, ở một nơi quỷ dị u ám như này, ai mà tưởng tượng ra có bầy hồng hạc đẹp như tiên vậy chứ.

Chẳng phải người ta đồn hồ nước tử thần không một bóng cây ngọn cỏ hay sao?

Chẳng phải nói động vật chạm vào nước hồ sẽ lập tức hoá thạch hay sao?

Thế quái nào trông giống như thiên đường của chim hồng hạc vậy?!

Chúng tự do đi lại trên mặt hồ, rỉa lông rỉa cánh, bay vòng múa lượn, hoàn toàn bình yên và tận hưởng.

Đường Tư Kỳ tranh thủ bấm máy và quay video. Ngắm hết một vòng hồ, phi công đưa mọi người bay rộng ra ngọn núi bên cạnh. Thế mới biết, ngay cạnh hồ Natron là một toà núi lửa vẫn còn hoạt động.

Lúc này phi công mới hạ độ cao thấp một chút để mọi người kiểm chứng lời đồn trong truyền thuyết là đúng hay sai.

Quả nhiên trên bãi đất ven hồ có không ít xác động vật hoá thạch. Chúng yên tĩnh đứng lặng bên hồ, hệt như những pho tượng sống, hình dáng còn nguyên nhưng khô khốc vô hồn.

Nghe bảo số lượng xác ướp nhiều lắm, cơ mà phấn lớn đều chìm sâu dưới đáy hồ.

Nhìn rùng rợn thật, thảo nào người ta truyền tai nhau những mẩu chuyện đặc sắc tới vậy.

Ngồi trên trực thăng, không chỉ bao quát được toàn cảnh hồ mà còn có cơ hội tới gần miệng núi lửa Ol Doinyo Lengai. Đây là một ngọn núi lửa vẫn đang hoạt động đều đặn cùng rất nhiều suối nước nóng chảy xung quanh.

Từ trên cao ngắm nhìn núi lửa ở cự ly gần là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt và thú vị.

Hai giờ bay nhanh chóng kết thúc, phi cơ quay lại điểm xuất phát. Thế nhưng bốn người Đường Tư Kỳ vẫn chưa xem đã, phi cơ đã bay xa mà cứ cố ngoái lại lưu luyến tạm biệt hồ Natron bí ẩn mà tuyệt đẹp.

Trên đường bay về, cả đám còn tình cờ phát hiện ở đây rất gần Thung lũng tách giãn lớn Đông Phi, thậm chí có thể nhìn thấy cả hẻm núi bên cạnh.

Thật là nhiều thu hoạch bất ngờ!

Trên đường từ sân bay về khách sạn, cả nhóm hưng phấn thảo luận không ngớt.

“Em không biết ngồi trực thăng lại vui đến vậy. Lúc cất cánh với lúc hạ cánh như kiểu ngồi tàu lượn siêu tốc ý, khoái khoái sướng dã man!” Hai má Dịch Đồng đỏ hồng vì phấn khích.

Từ An cũng cười: “Tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình bay lượn trên bầu trời châu Phi.”

Dịch Đồng nắm lấy tay Đường Tư Kỳ: “Chị yêu, hôm nay thực sự phải cảm ơn chị, nếu không được hưởng ké phúc phần tài trợ của chị thì không biết đến bao giờ chúng em mới tới được hồ Natron, xem được nhiều cảnh quan kỳ vĩ tới vậy.”

Đường Tư Kỳ: “Haha bạn bè cả, không cần khách sáo.”

Dịch Đồng: “Không được, chị tặng em ân tình chúng em cũng phải có quà đáp lễ. Thế này đi, sau Tanzania chúng mình sẽ tới Zimbabwe, đến lúc đó em với Từ An sẽ sắp xếp mọi tiết mục vui chơi giải trí, chị không được khách khí với chúng em đâu đấy.”

Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Được, vậy thì chị sẽ không khách khí.”

Kết thúc hành trình tại Tanzania, cả nhóm hào hứng tiến sang khám phá vùng đất Zimbabwe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận