Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 285 - Tử Cấm Thành

Chương 285 - Tử Cấm Thành

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 285: Tử Cấm Thành

Có lẽ Trương Thiên Ý cũng cảm thấy xấu hổ nên sáng hôm sau tuyệt nhiên không dám đả động một lời nào về vấn đề khí hậu thời tiết, cũng cất luôn cái thân phận huyền học đại sư, ngoan ngoãn như cô em gái nhỏ.

Theo kế hoạch, ngày hôm nay hai chị em sẽ tới thăm Bảo Tàng Cố Cung. Trước khi đi, Trương Thiên Ý lại ngứa nghề, nhanh nhảu đòi tính giờ lành xuất hành. Đừng Tư Kỳ sợ mất mật. Trương Thiên Ý gãi đầu cười hì hì, mặc kệ giờ tốt giờ xấu, lon ton xách túi chạy theo bà chị.

Mặc dù mới sáng sớm lại không phải cuối tuần song Tử Cấm Thành đã nhộn nhịp lắm rồi. Thì cũng phải thôi, nơi đây luôn đứng đầu danh sách những điểm tham quan hot nhất cả nước mà. Mỗi ngày đón tiếp không biết bao nhiêu đoàn du lịch cho nên khách lẻ thường kháo nhau tranh thủ đi sớm sớm để còn có chỗ mà chụp ảnh.

Dựa theo chỉ dẫn, du khách đi vào Tử Cấm Thành theo lối Ngọ Môn nằm ở phía Nam. Từ quảng trường Thiên An Môn, cứ việc xuyên thẳng qua là thấy.

Đứng trước cổng Ngọ Môn, Trương Thiên Ý bỗng dưng nói lắp: “Đây…đây là Ngọ Ngọ Môn hả…Ngọ Ngọ Môn chỗ này…”

Đường Tư Kỳ phì cười, cứ tưởng cô em bị choáng ngợp trước cổng thành quá to đẹp, quá đồ sộ, nào ngờ lại nghe được một câu chết khiếp

“Âm khí quá nặng.”

Đường Tư Kỳ hết hồn, vội kéo Thiên Ý lại nói nhỏ: “Trời ơi cô nương, nói linh tinh cái gì thế. Đây là cổng chính hoàng cung Đại Thanh, nơi hoàng đế toạ trấn sao có thể nặng âm khí được. Tử Cấm Thành lớn như vậy nơi có nhiều âm khí hẳn là nơi hoàng đế không thường lui tới mới đúng.”

Trương Thiên Ý chẳng những không sợ mà hứng thú bừng bừng: “Thế tí mình vào lãnh cung chơi đi chị.”

Đường Tư Kỳ cười méo xệch, quả là không theo kịp tiết tấu của đại sư!

Kỳ thật cô cũng muốn nghía qua một chút, để xem lãnh cung lạnh lẽo trong truyền thuyết nó ra làm sao. Cơ mà trong Tử Cấm Thành rộng lớn này, không biết nơi nào mới là lãnh cũng và vấn đề là người ta có mở cửa cho tham quan không mới được.

Bước qua Ngọ Môn là tiến vào khuôn viên Tử Cấm Thành với biết bao thâm cung bí sử. Nhưng Đường Tư Kỳ không vội, cô dừng lại, tiến hành Check-in.

Bởi lẽ hầu hết khách du lịch không mấy ai để ý tới cánh cổng này, bước qua một cái là mừng quýnh, hăm hở tiến thẳng tới Thái Hoà Môn ở phía trước. Mà không hay biết rằng Ngọ Môn mới là cổng chính của Tử Cấm Thành. Khi xưa, chỉ có duy nhất Hoàng Đế được ra vào bằng cổng này. Hoàng hậu trong ngày đại hôn và nho sinh đỗ đạt cao trong mỗi kì khoa cử là hai trường hợp ngoại lệ. Ngoài ra, tất cả mọi người bao gồm các quan lại đại thần hay phi tần sủng hạnh đều không được phép. Ngay cả Chân Hoàn cũng chỉ có thể vào Tử Cấm Thành bằng cửa hông.

Đường Tư Kỳ đi qua rồi quay lại, ngước cổ ngắm nhìn, chụp một bức ảnh.

Trương Thiên Ý khó hiểu hỏi: “Chị chụp gì đấy? Bộ mặt sau Ngọ Môn có gì đẹp à?”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Em nhìn mà xem, lúc chúng ta bước vào chỉ thấy có ba cửa nhưng từ đây nhìn ra thì lại có tận năm cửa.”

Trương Thiên Ý lúc này mới để ý, há hốc miệng sửng sốt: “Ừ nhỉ, không thể nào, sao có thể???”

Đường Tư Kỳ chỉ chỉ: “Hai cổng bên hông ngày thường không mở.”

Trương Thiên Ý bất ngờ reo lên: “À, em biết rồi, người xưa cho rằng số năm và số chín là cát số, đại biểu cho cửu ngũ chí tôn.”

Đường Tư Kỳ nhìn sang cô em: “Cũng biết nhiều đấy chứ!”

Trương Thiên Ý cười rộ lên: “Hehe, thì em bảo với chị rồi mà, em nghiên cứu huyền học, mấy cái này em nắm trong lòng bàn tay!”

Rồi rồi, lại bắt đầu đấy, Đường Tư Kỳ sợ hãi, nhanh tay Check-in, sau đó kéo vội Trương Thiên Ý rời đi.

[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công cổng Ngọ Môn.

Xếp hạng: B

Khen thưởng: 300 đồng vàng. ]

Ồ, chỉ hạng B thôi à? Xem ra Ngọ Môn chưa phải tiêu chuẩn của hệ thống.

Thì cũng phải thôi, mặc dù không được nhiều du khách chú ý nhưng vẫn có vài người dừng lại chụp hình, chưa đến nỗi bị ngó lơ toàn tập.

Từ Ngọ Môn, đi qua cầu Kim Thuỷ là vào tới Thái Hoà Môn. Một quảng trường siêu rộng hiện ra ngay trước mắt Đường Tư Kỳ.

Ngay đối diện kia là Điện Thái Hoà, cũng là Điện Kim Loan trong truyền thuyết, nơi các Hoàng Đế cử hành đại lễ đăng cơ.

Đường Tư Kỳ đang định dợm bước thì bị Trương Thiên Ý kéo lại, mắt chăm chăm dán chặt vào bản đồ, miệng liến thoắng: “Đừng, đừng vào đó vội. Em vừa bấm ngón tay tính một quẻ, chúng ta nên đi lãnh cung trước. Tranh thủ lúc này đang sớm, âm khí còn nặng, là lúc thích hợp đi dạo lãnh cung. Chứ đợi chính ngọ mặt trời lên rồi, âm khi tan hết thì còn gì thú vị nữa.”

Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Tử Cấm Thành oan khuất nhiều âm khí nặng, muốn tan cũng khó lắm à!”

Trương Thiên Ý nhe chiếc răng khểnh cười hì hì: “Bên này có Trân Bảo Quán với Đồng Hồ Quán, nếu mình tới muộn là xếp hàng mệt nghỉ đó chị.”

Lời này đánh trúng tim đen, khiến Đường Tư Kỳ không khỏi ngứa ngáy. Chả là trước đây cô tình cờ xem được bộ phim tài liệu “Ta ở cố cung tu văn vật” (1) và từ đó nung nấu ước mơ một lần được vào Tử Cấm Thành tận mắt chiêm ngưỡng các món bảo vật trân quý, những chiếc đồng hồ vô giá có một không hai trên thế giới.

“Ừ, mình tới Đồng Hồ Quán xem trước đi!”

Hai chị em ăn nhịp lại vui hơn tết. Trương Thiên Ý hăm hở hộ tống bà chị đi hết Đồng Hồ Quán rồi vòng sang Trân Bảo Quán. Sau đó, Đường Tư Kỳ cũng vui vẻ mà cùng cô em đi tham quan hết một vòng hậu cung.

Phải công nhận chiến thuật này của Trương Thiên Ý rất đúng đắn. Lúc hai chị em vào tới Đồng Hồ Quán vẫn chưa có mống khách nào, nghe nhân viên bảo vệ nói một tiếng sau giờ mở cửa nơi đây rất an tĩnh nhưng sau đó thì ồn ào đông đúc cho tới tận vãn giờ chiều đóng cổng.

===

Chú thích:

(1)Masters in the forbidden city - 我在故宫修文物: là bộ phim tài liệu được sản xuất năm 2016, ghi lại cuộc đời những con người vô danh làm công việc phục hồi các di tích văn hoá bên trong Tử Cấm Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận