Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 53 - Đấu đá chốn công sở

Chương 53 - Đấu đá chốn công sở

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 53: Đấu đá chốn công sở

Trên quần áo bảo hộ và bộ bàn ghế đều có dòng chữ giống nhau: [ Vật phẩm cấp A, đạt được khi người chơi Check-in Tiệm thịt dê Mr.Hoàng. ]

Mà trên thân tuýp keo nhóc đang khiêng lại có dòng chữ khác: [ Vật phẩm cấp C, đạt được khi người chơi Check-in Bến Thượng Hải. ]

Còn đống bìa cứng này chính là nguyên vật liệu dựng căn nhà trong mơ của nhóc. Chỉ cần khéo léo dán chúng lại với nhau là nhóc sẽ có một mái che đầu, từ rày về sau khỏi phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất nữa rồi.

Mới tưởng tượng thôi mà nhóc bút chì đã cảm thấy hạnh phúc dạt dào. Gương mặt đỏ bừng tràn ngập ý chí chiến đấu, phải nhanh tay lên mới được!

Sức mạnh tinh thần trỗi dậy, nhóc vác tuýp keo nặng trịch đi phăng phăng tới trước đống bìa, cẩn thận nặn từng chút keo, tỉ mỉ dán chúng lại với nhau.

Tất nhiên trước khi bắt tay vào làm, nhóc đã vẽ một bản thiết kế không thể chi tiết hơn. Nên giờ cứ theo bản vẽ mà làm thôi, không cần phải dừng lại tính toán suy ngẫm nữa.

Thỉnh thoảng lỡ tay, keo bị lem ra ngoài, nhóc bút chì sẽ lập tức dừng lại, tỉ mẩn lấy khăn lau sạch. Thái độ chuyên chú, động tác cẩn thẩn, như thể sợ nếu sai lệch một chút sẽ phá huỷ cả công trình đồ sộ này, vậy nên nhóc tuyệt nhiên không dám bất cẩn dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất.

Mím môi nín thở dán xong một mảng tường, nhóc bút chì mệt phờ, đứng chống nạnh thở phì phò. Ngắm nhìn thành quả vừa làm xong, nhóc cảm thấy thoả mãn vô cùng, tuy nhiên chưa kịp vui thì cơn ngứa mũi đột nhiên ập đến

“Hắt xì…”

Nhóc bút chì hoảng hốt chạy lại kiểm tra mấy chỗ vừa dán, thấy không bị nước bọt bắn vào, nhóc mới yên tâm thở phào.

Nhóc lùi ra sau, rút khăn mùi xoa từ túi áo ngực, nghiêm túc lau nước mũi. Sau khi xác định mặt mũi không bị lem nhem, nhóc lại nhoẻn miệng cười lẩm bẩm: “Ây da, chắc là cô chủ nhỏ khen mình làm việc giỏi đây mà!”

“Nhưng mà cô chủ ơi, nếu lúc trước cô chịu khó tìm nhiều địa điểm xếp hạng cao thì có phải bây giờ em đã có keo dán xịn rồi không, đỡ phải vác cái tuýp keo to vật vã này, không những vậy mùi còn hăng nữa chứ. Dán xong một đường mà mệt như chó luôn…”

Lảm nhảm chút cho đỡ buồn vậy thôi chứ nhóc bút chì chẳng oán giận cô chủ nhỏ đâu, vì nhờ cô chăm chỉ đi khắp nơi nên nhóc mới được hệ thống phát cho những nguyên vật liệu phục vụ cuộc sống thường nhật. Nhóc cảm ơn cô lắm lắm!

Một phút thể hiện tình cảm kết thúc, nhóc bút chì lại khiêng tuýp keo lên vai, tiếp tục công cuộc xây nhà bằng cả bầu trời nhiệt huyết và say mê.

Vùi đầu làm hoài mới xong được một phần, coi bộ để hoàn thành hết công trình sẽ phải mất kha khá thời gian và công sức đây…

———

Ăn xong bữa sáng, Đường Tư Kỳ tiến tới khu vực văn phòng, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Nhưng bất ngờ thay, ông chủ Phùng Nghị hiếm khi xuất hiện, hôm nay cũng có mặt tại công ty, không những vậy còn gọi Đường Tư Kỳ lên phòng giám đốc gấp.

Và chuyện ngoài ý muốn hơn cả chính là Điền Côn cũng ở đó.

Đường Tư Kỳ vừa đẩy cửa vào, Phùng Nghị đã thân thiện hỏi ngay: “Làm việc ở đây cô Kỳ có cảm thấy chỗ nào không quen hay không thoải mái không?”

Đường Tư Kỳ lịch sự đáp: “Cám ơn ông chủ Phùng quan tâm, mọi thứ đều tốt cả.”

Không tán gẫu dông dài, Phùng Nghị đẩy một xấp tài liệu tới trước mặt Đường Tư Kỳ, vào thẳng việc chính: “Đây là những phương án thiết kế của các kiến trúc sư trước. Cô hãy xem và cho tôi biết cảm nghĩ của mình.”

Đường Tư Kỳ để ý, từ khi cô bước chân vào căn phòng này đến giờ, Điền Côn luôn hướng ánh mắt ác ý về phía mình. Cô dám chắc, trước khi cô vào đây, hắn đã đâm chọt điều gì đó trước mặt ông chủ.

Haizz, ba cái trò đấu đá chốn công sở thật sự rất vô vị và tẻ nhạt, Đường Tư Kỳ âm thầm thở dài, trực tiếp bỏ qua hắn, tập trung sự chú ý vào xấp bản vẽ trước mặt.

“Ông chủ Phùng, đứng dưới góc độ thiết kế, những phương án này hoàn toàn không có vấn đề.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt Phùng Nghị chợt ảm đảm vài phần, còn Điền Côn thì nhếch cao khoé miệng, để lộ một tia cười mỉa đầy đắc ý.

Đáng tiếc, hắn chưa đắc ý được bao lâu liền bị Đường Tư Kỳ hắt cho một xô nước lạnh: “Tuy nhiên, đứng ở góc độ một công viên giải trí cho trẻ nhỏ thì những bản thiết kế này có vấn đề rất lớn.”

Dường như ngay lập tức, Phùng Nghị rướn người về phía trước biểu lộ vẻ hứng thú: “Những vấn đề đó là gì?”

Phụng Nghị tò mò vô cùng, liệu rằng cô hoạ sĩ này có nói trúng những suy nghĩ trong lòng mình hay không?!

Đường Tư Kỳ trả lời: “Lúc trước tôi kiến nghị nên cải tạo công viên theo nhu cầu và sở thích của các bạn nhỏ. Nhà nấm cũng chính là ý tưởng của con trai chị bạn tôi. Thằng bé đã miêu tả một khung cảnh cổ tích đầy huyền ảo và thơ mộng. Chính trí tưởng tượng bay bổng hồn nhiên của thằng bé đã mang đến linh cảm sáng tác cho tôi. Vậy nên tôi mới đưa Lâu đài nấm vào trong tác phẩm của mình. Tuy nhiên, những thiết kế mà công ty đưa ra đã sử dụng màu sắc quá khô khan, nhàm chán cùng lối kiến trúc cứng nhắc. Đẹp thì có đẹp đấy nhưng không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi, đặc biệt là chủ đề cổ tích thần thoại. Tôi chịu hay không không phải là vấn đề, mấu chốt phải nhận được sự hưởng ứng của bọn trẻ kìa. Đấy mới chính là khách hàng mục tiêu mà chúng ta cần phải làm hài lòng.”

Phùng Nghị kích động đứng bật dậy: “Đúng đúng, chính là ý này. Cô Đường, cô đã nói đúng ý tôi rồi, thậm chí còn phân tích kỹ càng và thấu triệt hơn cả tôi nữa.”

Điền Côn bất ngờ ngây người trước phản ứng của ông anh rể. Hắn không ngờ mình vừa làm một việc hết sức ngu xuẩn, chẳng khác nào may áo cưới cho người khác (1). Nhất thời sắc mặt hắn đen kịt, uất nghẹn, trông đã xấu lại càng xấu tợn.

Đáng tiếc, Phùng Nghị trực tiếp phớt lờ hắn, chỉ hào hứng tiếp chuyện Đường Tư Kỳ: “Cô biết không, lần đầu tiên khi tôi nhìn những bản thiết kế này tôi cũng có cảm giác con trai tôi sẽ không thích. Nhưng khổ nổi, tôi không có chuyên môn trong lĩnh vực này nên không rõ vấn đề nằm ở đâu, tôi chỉ cảm thấy những phương án đó còn chẳng đẹp bằng bức tranh cô tuỳ tiện vẽ rồi đăng lên mạng. Hiện giờ xem ra, tìm cô là tìm đúng người rồi. Công viên Cầu Vồng nhất định có hy vọng!”

Không thể tiếp tục nghe nổi nữa, Điền Côn nổi giận đùng đùng, đẩy cửa bỏ đi.

Cứ tưởng ông anh rể sẽ chạy theo cản lại để giữ mặt mũi cho mình. Nhưng không, Phùng Nghị đã hoàn toàn coi hắn như không khí, chỉ tập trung hết sự chú ý sang bên này: “Cô Đường, mời cô nói tiếp ý tưởng về Lâu đài nấm. Cô đừng ngại, cũng không cần phải câu nệ gì hết, nghĩ gì cứ nói ra, tôi rất muốn nghe suy nghĩ của cô.”

===

Chú thích:

(1)为人作嫁 [vi nhân tác gia] (May áo cưới cho người khác).

Thành ngữ này có xuất xứ từ bài thơ Bần nữ của Tần Thao Ngọc đời Vãn Đường.

Nguyên văn:

貧女

蓬門未識綺羅香,

擬托良媒亦自傷。

誰愛風流高格調?

共憐時事儉梳妝!

敢將十指誇針巧,

不把雙眉斗畫長。

苦恨年年壓金線,

為他人作嫁衣裳!

 

Bần nữ

Bồng môn vị thức ỷ la hương,

Nghĩ thác lương môi diệc tự thương.

Thuỳ ái phong lưu cao cách điệu?

Cộng liên thời thế kiệm sơ trang.

Cảm tương thập chỉ khoa châm xảo,

Bất bả song mi đấu hoạ trường.

Khổ hận niên niên áp kim tuyến,

Vị tha nhân tác giá y thường.

 

Dịch nghĩa:

Ở chốn lều tranh chưa biết đến mùi là lượt

Định nhờ mối lái cũng chỉ thương mình

Ai là kẻ quý người có cách điệu thanh cao

Cùng thương những người ở đời phải sơ sài trang điểm

Đâu dám khoe mười ngón tay khéo đường kim chỉ

Không muốn kẻ dài đôi lông mày để đua xinh tươi

Tủi hờn về nỗi năm nào cũng phải ấn lên sợi kim tuyến

Để thêu quần áo cưới cho người khác!

Bản dịch của Trần Trọng Kim:

Mùi là lượt, cửa bồng chưa biết,

Cậy mối manh, cũng thiệt mọi điều.

Ai yêu cách điệu phong lưu,

Đều thương lúc phải kém chiều điểm trang.

Tay mười ngón khoe khoang tài nghệ,

Đôi lông mày không kẻ nét dài.

Mỗi năm kim tuyến đính cài,

May thuê xiêm áo cho người tủi thay.

(Nguồn: Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1995)

Nghĩa bóng của thành ngữ này là: chịu khổ thay cho người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận