Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 79 - Tiền tài làm mờ mắt

Chương 79 - Tiền tài làm mờ mắt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 79: Tiền tài làm mờ mắt

Mang theo hào khí bừng bừng, Đường Tư Kỳ không ngần ngại ấn ngay vào nút [ Đồng ý]

[ Chúc mừng người chơi đã kích hoạt thành công nhiệm vụ chủ đề thứ hai. Tiện độ: 1/6. Khen thưởng: +200 đồng vàng. Bảo khố: 1477 đồng vàng.]

Ban nãy còn đang động viên bản thân cố thêm tí nữa sẽ đổi được Vali, không ngờ nhanh như vậy đã gom đủ vàng rồi.

Mang theo tâm tình vui sướng, Đường Tư Kỳ cùng hai cô bạn thong thả đi dạo quanh đảo Tiểu Doanh Châu, một trong ba hòn đảo ở Tây Hồ.

Theo truyền thuyết Đường Tư Kỳ được biết thì ba toà thạch tháp ở giữa hồ là do Tô Đông Pha cho xây dựng. Nhưng đúng lúc này có một đoàn du khách đi ngang qua và người hướng dẫn viên đang kể một câu chuyện hoàn toàn khác. Anh ta nói, khi ấy có một con hắc ngư đã trốn thoát khỏi long cung chạy tới Tây Hồ gây sóng gió và ba toà thạch tháp là do Quan Âm Bồ Tát biến ra để chế ngự hắc ngư.

Những lời này làm Đường Tư Kỳ đột nhiên nhớ tới bức tranh trong buổi triển lãm của Moran Joe. Ông ấy vẽ một con rồng đỏ béo múp míp đang ngồi xổm bên hồ, mắt nhìn xa xăm về phía những toà thạch tháp.

Không biết nó đang đăm chiêu suy nghĩ về chuyện gì nhỉ?

Phải chăng do truyền thuyết qua đỗi ly kỳ nên đặc biệt tới đây du ngoạn một chuyến?!

Qua bút vẽ tài tình của Moran Joe cộng thêm lời kể của anh hướng dẫn viên làm Đường Tư Kỳ cảm thấy phong cảnh nơi đây càng thêm thi vị và đặc sắc.

Cô tin chắc rằng không chỉ mình mình mà bất cứ ai khi xem bức hoạ Tam Đàm Ấn Nguyệt của tác giả Moran Joe cũng sẽ rung cảm mãnh liệt và tò mò muốn một lần được đến tận nơi chiêm ngưỡng tận mắt.

Người hoạ sĩ, nếu biết cảm nhận bằng trái tim, vẽ bằng trái tim thì nhất định sẽ chạm được tới trái tim của khán giả.

Trở lại thuyền, Cam Cam thúc giục Cơm Cháy mau gửi ảnh lên nhóm chat để mình còn đăng lên mạng sống ảo.

Nhưng rồi khi nhìn thấy bức ảnh, cô ấy phải ôm đầu kêu trời: “Cậu chụp cái gì đây? Sao lại căn góc kiểu này, cậu bắt đúng góc chết rồi. Nhìn xem, ngoài bìa còn vướng nửa mặt của bà thím nào đây? Ôi má ơi, cái tấm chụp cho Kỳ Kỳ cũng vậy, này là chụp đơn hay chụp chung với anh trai đứng bên cạnh thế?”

Cơm Cháy ngó đầu nhìn sang: “Haha, thì tại đông quá, làm sao né được. Nhưng mà cái ảnh chụp Tam Đàm Ấn Nguyệt với tờ một đồng, mình chụp đẹp mà, phải không?”

Cam Cam thở dài: “Đẹp chỗ nào chị hai? Bố cục kỳ lắm, tỷ lệ giữa trời và nước không hợp lý, hình lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo nữa chứ. Bộ lúc ấy cậu đứng nghiêng hả?”

Cơm Cháy nhìn tới nhìn lui một hồi rồi phán câu xanh rờn: “Nghiêng đâu, mình thấy rất đẹp mà.”

Cam Cam chán chẳng buồn đôi co, chỉ thẳng sang bức ảnh do Đường Tư Kỳ chụp: “Đẹp là tấm này này. Cậu tự nhìn đi, tỷ lệ cân đối, nhìn rất thuận mắt.”

Cơm Cháy buồn xo: “Hức, công nhận đẹp hơn hẳn. Mà mình cũng chỉ chụp đại để có cái khoe với chúng bạn thôi. Lát nữa Photoshop chút đỉnh là lung linh ngay chứ gì.”

Để không khí chung bớt căng thẳng, Đường Tư Kỳ khéo léo hỏi sang chủ đề khác: “Các cậu nhớ rõ hình ảnh của bộ tiền thứ năm không?”

Cam Cam gật đầu ngay: “Nhớ chứ, mình vẫn dùng tiền mặt mà.”

Đường Tư Kỳ hỏi tiếp: “Tờ 5 đồng mình có thể đoán ra là núi Thái Sơn vì trên đó có in dòng chữ “Ngũ nhạc độc tôn”. Tờ 100 đồng là hình ảnh Đại lễ đường Nhân dân nằm tại phía đông quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Còn lại những tờ khác thì sao nhỉ, các cậu có biết không?”

Cam Cam nghiêng đầu lục lại trí nhớ: "Hình ảnh trên tờ 10 đồng là núi Cù Đường hùng vĩ của sông Dương Tử thuộc địa phận Tam Hiệp-Quý Châu. Tờ 20 đồng hình như là sông Ly ở Quế Lâm-Quảng Tây thì phải, nếu mình nhớ không lầm thì gần đó có một cổ trấn đẹp lắm. Còn tờ 50 đồng thì không thể nhầm lẫn được, chính là cung điện Potala tại Tây Tạng.”

Ngồi bên cạnh, Cơm Cháy nghi hoặc nói chen vào: “Ủa, sao mình nhớ có cả Thiên Nhai Hải Giác (1) ở Tam Á nữa nhỉ. Hồi bé đi Tam Á chơi, ông hướng dẫn viên đã rất tự hào mà giới thiệu quang cảnh nơi đó được in trên tờ hai đồng mà lại.”

Cam Cam cười lắc đầu: “Đó là bộ tiền thứ tư rồi cô nương, hiện đã không còn sử dụng nữa rồi.”

Trong khi hai cô bạn đang bàn luận tiếp về những bộ tiền của Trung Quốc thì Đường Tư Kỳ ngồi đần ra vì hối hận. Biết trước cô đã chẳng nhanh nhảu đoảng ấn nút chấp nhận.

Trời ơi, tận Tây Tạng ư?

Phen này tiêu tùng thật rồi, muốn hoàn thành nhiệm vụ chắc phải đi dọc cả đất nước mất. Chẳng trách hệ thống hào phóng treo phần thưởng lớn vậy, hẳn rương bảo vật màu vàng luôn.

Đúng là bị tiền tài làm cho mờ mắt!

Đường Tư Kỳ thất vọng than thở: “Khó quá vậy! Thế này sao có thể đi du lịch theo bộ tiền được…”

Cam Cam lập tức cắt ngang: “Ôi, chưa là gì đâu, bộ thứ tư mới thực sự khủng bố cơ.”

Cơm Cháy hứng thú bừng bừng: “Như nào như nào, kể nghe coi?”

Cam Cam: “Trên tờ 10 đồng của bộ thứ tư in hình đỉnh núi Everest.”

Cơm Cháy gần như reo lên: “Mình sẽ đi!”

Cam Cam: “Lúc trước mình cũng đã từng nhen nhóm ý định đi du lịch theo các bộ tiền. Nhưng khi nhìn thấy bộ thứ tư, mình lập tức chào thua liền.”

Cơm Cháy mỉm cười hí hửng, mắt nhìn xa xăm mơ mộng: “Mình nhất định sẽ chinh phục đỉnh Everest.”

Chờ thuyền cập bến, Đường Tư Kỳ cũng đủ thời gian để điều chỉnh cảm xúc.

Dầu gì nhiệm vụ cũng đã nhận, thôi thì cứ để đó rồi từng bước thực hiện vậy, biết đâu chừng sẽ có ngày hoàn thành.

Hoặc giả không thể hoàn thành được thì cũng chẳng sao. Sau này gặp nhiệm vụ khác khả thi hơn, cô sẽ lựa chọn từ bỏ.

Chiều nay đi Leo núi, không biết có may mắn gặp được địa điểm Check-in không. Số vàng hôm nay kiếm được chỉ đủ đổi Vali, còn iPad nghe chừng vẫn xa xôi lắm…

Đường Tư Kỳ lại mở bản đồ trên di động, ve vuốt từng viên kim cương những mong sẽ tìm được gợi ý.

Và không để cô thất vọng, một dòng gợi ý bất ngờ hiện lên

[ Tới thăm nhà giàu số 1 Hàng Châu.]

Hả? Đường Tư Kỳ mở to mắt, đọc đi đọc lại vài lần, thậm chí còn lẩm nhẩm đọc ra thành tiếng.

Hệ thống bị lag rồi!

Thế nào lại cho cô gợi ý về vị trí viên kim cương

Hay chăng đây là bẫy?!

Đi bên cạnh, Cơm Cháy và Cam Cam vẫn đang sôi nổi bàn luận về vấn đề ăn uống.

Cơm Cháy nhăn nhó ôm bụng: “Mình đói quá!”

Cam Cam nghiêm khắc nói: “Không thể nào, giờ chưa tới giờ cơm, làm sao đói được!”

Cơm Cháy mè nheo vòi vĩnh: “Mình đói thật mà, nhũn tay nhũn chân ra rồi đây này. Chúng ta mau đi tìm cái gì ăn đi!”

Cam Cam quay đầu hỏi Đường Tư Kỳ lúc này vẫn đang chúi mũi vào màn hình điện thoại: “Kỳ Kỳ, cậu thì sao?”

Thề có trời, trong đầu Đường Tư Kỳ bây giờ chỉ mải nghĩ về nhiệm vụ, chẳng còn tâm tư đâu mà ăn với chả uống. Bất quá sáng nay mới kịp ăn mỗi cái bánh mỳ và hộp sữa chua mua ở cửa hàng tiện lợi, lại đùa giỡn hát hò suốt nửa ngày trời nên đâm ra cũng hơi đói đói rồi. Vì thế liền gật đầu nói: “Đi ăn cũng được.”

Chỉ đợi có vậy, Cơm Cháy vội vã rủ rê ngay: “Thế đi ra đường Hoàng Gia Nam Tống đi, ở đó có nhiều món ngon cực.”

Vậy là ba cô gái liền bắt taxi, đi tới địa điểm Cam Cháy đề cử.

===

Chú Thích

(1) Thiên Nhai Hải Giác: (chữ Hán:天涯海角, bính âm:Tiānyá Hǎijiǎo), có nghĩa là "Chân trời, góc biển", là một khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng ở phía nam của đảo Hải Nam tại thành phố Tam Á, tỉnh Hải Nam, Trung Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận