Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 513 - Điều quan trọng nhất

Chương 513 - Điều quan trọng nhất

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 513: Điều quan trọng nhất

Tham quan xong địa phận thác nước bên phía Zimbabwe, bọn họ bước sang lãnh thổ Zambia chiêm ngưỡng tiếp.

Thác nước Victoria nằm trên hai quốc gia nhưng hai phần ba diện tích thuộc về Zimbabwe. Zambia chỉ chiếm một phần ba thôi. Và toàn bộ tinh hoa đều nằm bên phía Zimbabwe.

Nói thế không có nghĩa đoạn thác nước bên Zambia không đẹp.

Ở đây còn có một hồ bơi được mệnh danh là “hồ ma quỷ”, nguy hiểm nhất thế giới.

Ma quỷ mà, đâm ra thích ẩn là ẩn, thích hiện là hiện.

Mỗi năm nó chỉ hiển lộ vào mùa khô và duy nhất tháng 9 trong năm mới có thể tiến vào bên trong lòng hồ.

Đi vào tới nơi Đường Tư Kỳ mới biết thì ra Từ An và Dịch Đồng có một ước định, cùng nhau thực hiện thử thách cảm giác mạnh tại Hồ ma quỷ.

“Điên à, bể bơi này chắc phải sâu đến cả trăm mét, bên cạnh còn là vực thẳm. Kể cả là mùa khô đi chăng nữa nhưng lỡ chẳng may…thôi thôi nguy hiểm quá, không nên”, Sở Tĩnh hiếm khi xen vào chuyện người khác nhưng cũng không nhịn được khuyên nhủ vài câu.

Dịch Đồng cười cười: “Cái hồi anh ấy theo đuổi chị, chị ra điều kiện phải dẫn chị tới Hồ ma quỷ thử thách cảm giác mạnh. Bọn chị đã đi qua rất nhiều nơi, rốt cuộc cũng tới được đây. Dù biết là mạo hiểm nhưng chị vẫn muốn một lần thực hiện nguyện vọng của bản thân.”

Dịch Đồng nhẹ nhàng bình tĩnh bao nhiêu thì Từ An nghiêm túc căng thẳng bấy nhiêu.

Đối với anh cảm giác mạnh chỉ như trò chơi, anh đã trải qua quá nhiều và càng lúc càng muốn nâng cấp bứt phá giới hạn. Vậy nên hiển nhiên anh không muốn bỏ lỡ một nơi nổi tiếng thế giới như Hồ ma quỷ.

Thế nhưng một mình mạo hiểm, anh rất sẵn sàng.

Mang theo người yêu cùng mạo hiểm, anh lại do dự.

Nếu lùi lại khoảng vài năm trước, chắc chắn anh sẽ không do dự nửa khắc, lập tức thay quần bơi, dắt tay Dịch Đồng nhảy ào xuống bất cứ đâu. Dù đó có là Hồ ma quỷ, nơi nguy hiểm nhất thế giới.

Nhưng giờ anh không như trước, có nhiều thứ khiến anh lo được lo mất…

Sở Tĩnh và Đường Tư Kỳ không ham thích mấy trò mạo hiểm nên đứng bên ngoài đợi. Nhìn hai bọn họ dắt tay nhau đi tới bể bơi mà tự nhiên lòng bàn tay cô ướt nhẹp mồ hôi.

Cận thận đấy, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Ai cũng biết hồ bơi Ma quỷ rất nguy hiểm. Thì bởi thế cho nên mới đặt cái tên là Ma quỷ. Thậm chí đường dẫn ra đó cũng cheo leo lắt léo, sảy chân một cái là rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

Sở Tĩnh bịt chặt hai mắt: “Ôi em sợ quá, em không dám nhìn chị ơi.”

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô nàng ngồi xổm xuống, chôn hẳn đầu vào trong khuỷu tay.

Tuy mọi người đồng hành chưa lâu nhưng ít nhiều cũng có tình cảm quý mến. Dẫu biết mùa khô nguy hiểm không lớn nhưng chỉ cần tưởng tượng vực sâu hun hút cùng cái thác nước gào rú ầm ầm bên cạnh là tim gan cô đã nhũn ra rồi.

Một lúc sau, Sở Tĩnh đột nhiên nghe tiếng chị Kỳ gọi: “Này không sao rồi, bọn họ đi tới bên miệng hồ rồi vòng trở lại.”

Sở Tĩnh: ???

Cô ngẩng đầu. Ô đúng thật kìa. Hai người họ đang tay trong tay dắt nhau quay trở lại.

“ủa họ không nhảy xuống mà trực tiếp quay về luôn hả chị?”

Sở Tĩnh đứng phắt dậy, tảng đá trong lòng cũng lập tức rơi xuống.

Đợi hai người họ quay lại, Đường Tư Kỳ cười hỏi: “Không xuống à?”

Dịch Đồng gật đầu: “Từ An đã thuyết phục em. Chỉ đi tới mép hồ thôi, không nhảy xuống.”

Sở Tĩnh tò mò: “Sao vậy? Chẳng phải đây là tâm nguyện của hai người sao?”

Từ An nói: “Lúc đi tới bên miệng hồ tôi mới ý thức được rằng, tâm nguyện thực sự của mình không phải là trải nghiệm càng nhiều hạng mục kích thích mà là nắm tay người con gái này đi tới thật nhiều nơi, ngắm nhìn thật nhiều cảnh đẹp. Từ bỏ đôi khi còn khó hơn kiên trì. Lúc lên đỉnh Kilimanjaro, tôi lựa chọn kiên trì. Lần đó coi như tôi cược thắng định mệnh. Nhưng lần này tôi lựa chọn từ bỏ để bảo vệ điều quý giá nhất cuộc đời mình.”

Cô gái bên cạnh là người mà anh muốn gắn bó trọn cuộc đời. Vậy nên so với việc thoả mãn đam mê, anh cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ che chở cô. Kể cả mục tiêu có ở ngay trước mắt thì anh cũng sẵn lòng từ bỏ, vì người con gái mình yêu.

Đường Tư Kỳ mỉm cười, thật là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Aizz, mà hôm nay là cái ngày gì không biết, ăn ngập họng cẩu lương!

Buổi chiều, ngắm hoàng hôn là tuyệt nhất. Thế nên cả đám quyết định đăng ký tour nửa ngày ngắm hoàng hôn trên sông Zambezi.

Trên thuyền có bánh ngọt, rượu ngon. Ngoài thuyền sông nước dập dềnh, thác tuôn xối xả. Trong một phút thích ý, Đường Tư Kỳ tự rót cho mình một ly Whiskey, đầu tựa mép thuyền, mơ màng ngắm cảnh.

Rượu ngon phải có bạn hiền. Vốn đang định kiếm Lạc Tuấn Bảo tâm sự nhưng chợt nhớ giờ ở Trung Quốc đang là nửa đêm nên đành thôi.

À hình như lâu rồi chưa liên hệ với Đậu Mễ, thế là cô giơ máy chụp một bức mặt trời lặn trên sông Zambezi rồi gửi cho cô bạn.

Đậu Mễ: [Moá cái con này, lâu lắm không thấy tin tức gì, chết ở đâu rồi hả?]

Tư Kỳ: [Khoẻ không?]

Đậu Mễ: [Tao cũng đang định nhắn cho mày đây. Nhưng hôm bữa vào Weibo mày thấy đang ở châu Phi xem sư tử rồi lại leo núi Kilimanjaro nên tao định đợi nào mày về nước mới báo.]

Tư Kỳ: [Chuyện gì thế?]

Chẳng hiểu sao, suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Tư Kỳ là Đậu Mễ có bạn trai.

Chắc tại hôm nay ăn cẩu lương nhiều quá đâm ra cô toàn nghĩ tới chuyện yêu đương.

Đậu Mễ: [Báo cho mày một tin vui, tao đã vượt qua vòng phỏng vấn của công ty Game Du Cốc trụ sở Bắc Kinh rồi. Mới nhận được offer letter đầu tháng nè.]

Tư Kỳ: [Thật không? Chúc mừng mày nhá, thấy chưa tao đã bảo mày làm được mà, cứ phải lo!]

Đậu Mễ: [Cơ mà thời gian thử việc lương hơi thấp tí, có 8000 thôi nhưng được công ty bao ăn. Nào vào chính thức sẽ được tăng lên 12.000 và nhiều phúc lợi khác nữa. Nếu tham gia sản xuất game, tương lai sẽ được chia hoa hồng, hehe]

Mức lương này thấp hơn một chút so với khi họ mời Đường Tư Kỳ nhưng so với mặt bằng chung đã là rất khá rồi.

Tư Kỳ: [Vui nhá con kia, thế là mày được như ước nguyện rồi nhá, mới có nửa năm chứ mấy.]

Phía dưới cô gửi kèm bức ảnh chụp ly Whiskey.

[Không có Champagne, lấy tạm cái này thay thế nhé. Cheers!]

Đậu Mễ: [Haizzz, thực ra tao hâm mộ cuộc sống của mày cơ. Nhưng mà trước mắt cũng coi như đạt được mục tiêu ngắn hạn. Tao sẽ cố gắng tích cóp ngày phép hoặc khi nào được thăng chức tăng lương, tóm lại đến khi tiền không còn là vấn đề nữa tao sẽ bắt chước mày, bỏ hết gánh nặng cuộc sống sang một bên, xách ba lô đi bụi một thời gian. Nhưng mà giờ chưa được, tao còn đang háo hức cống hiến vì sự nghiệp đã, hoho]

Tư Kỳ: [Biết được mình muốn gì để mà phấn đấu nỗ lực đã là bước đầu thành công rồi!]

Đậu Mễ: [Ừ, tao sẽ cố gắng. Mày cũng cố lên nhé.]

Đột nhiên Đường Tư Kỳ lại muốn khóc. Cô với Đậu Mễ chỉ là bạn quen qua mạng. Những đêm khuya suy sụp tưởng chết cũng chỉ có thể gửi nhau vài câu cổ vũ tinh thần. May quá giai đoạn đen tối đã qua, cả hai cô đang bước những bước vững vàng tiến về tương lai tươi sáng.

Cụng ly, chúc mừng cho bạn và cho cả chính tôi!

Mặt trời từ từ chìm xuống lòng sông Zambezi, chuyến hành trình khám phá Zimbabwe cũng sắp đến hồi kết thúc. Chào đón cô chính là trạm cuối cùng: Nam Phi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận