Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 179 - Bất đồng quan điểm

Chương 179 - Bất đồng quan điểm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 179: Bất đồng quan điểm

Khó có dịp được nở mày nở mặt, Đường Duệ Thanh cứ phải gọi là sướng nổ mũi, cả người lâng lâng như trên mây. Đến tận khi Lưu Đức Xương bận việc rời đi trước và dặn dò nhân viên phải đặc biệt chăm sóc bàn này thì chú Đường mới đáp đất.

Cơ mà cái sự hãnh diện đang dâng trào thì không sao kiềm chế được, chỉ lo cho cái cổ chú tối nay về sợ rằng sẽ mỏi rụng rời mất vì nãy giờ nó luôn trong trạng thái hếch cao quá mức bình thường.

Còn cô Lưu Anh thì khỏi phải nói rồi, cứ ngồi ngơ ra, mắt chữ o miệng chữ a, không hiểu nhân vật đang được nhắc tới là con nhà mình hay con nhà ai mà sao lạ quá.

Với lại, bữa ăn này hai vợ chồng được chiết khấu hẳn hai trăm đồng…à không, là miễn phí toàn bộ mới đúng.

Đã không mất đồng bạc nào còn được nhân viên chăm sóc tận răng, hết tặng thêm món phụ ăn kèm lại bưng lên nước ép trái cây nói là miễn phí. Thực sự đãi ngộ phải sánh ngang với khách siêu siêu VIP.

Lưu Anh nhịn không nổi quay sang hỏi chồng chuyện gì đang diễn ra thì chỉ nhận được nụ cười hết sức ngứa đòn của ông xã: “Cái này người ta gọi là hổ phụ sinh hổ tử, anh đã bảo con gái anh rất tài giỏi mà lại. Em thấy tấm bảng hiệu treo trước cửa không, cả cái poster dựng ngay sảnh chính nữa, đều là con gái anh vẽ đấy. Ông chủ ở đây thưởng thức tài nghệ của con bé nên đã tặng ba nó một bữa ăn miễn phí.”

Khác với sự vui sướng của chồng, tâm tình Lưu Anh đang rất phức tạp.

Hai vợ chồng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, phút chốc không khí rơi vào trầm mặc, chẳng ai nói với ai câu nào.

Không bao lâu sau đồ ăn được bưng lên, cả một bàn đầy đủ sắc hương vị khiến Đường Duệ Thanh chẳng thể cầm lòng. Chú vừa rục rịch động đũa, chuẩn bị sẵn sàng cho một bữa no nê thoả thích thì bất thình lình nghe được mệnh lệnh của bà xã: “Ông Đường, ông nói cho tôi nghe trong khoảng thời gian này Đường Tư Kỳ đã làm những gì. Nói hết, không được phép che giấu.”



Ở tít Lạc Sơn xa xôi, Đường Tư Kỳ dĩ nhiên không hề hay biết gì. Cô chỉ quan tâm đến việc thẻ giảm giá có dùng được hay không. Sau khi nhận được tin báo thành công từ ba, Đường Tư Kỳ yên tâm buông điện thoại, tiếp tục tập trung vào đĩa xíu mại đầy hấp dẫn trước mặt.

Xíu mại Lạc Sơn thực sự là vô địch thiên hạ.

Trước đây Đường Tư Kỳ rất hay mua xíu mại ở Thượng Hải, hay mua nhất là loại nhân nấm hương gạo nếp. Khi ấy cứ tưởng đó là ngon nhất trần đời rồi nào ngờ xíu mại Lạc Sơn đỉnh hơn hẳn một bậc.

Lớp vỏ mỏng tang, trong suốt, nhìn xuyên thấu cục nhân to ú ụ bên trong.

Nhân viên ngồi cán bột gói nhân ngay tại quán, làm tới đâu hấp tới đấy, đảm bảo luôn có bánh mới phục vụ khách hàng.

Mà đây là Đường Tư Kỳ đi trái giờ mới có chỗ ngồi đấy, chứ vào đúng giờ cơm là khách xếp hàng đông nghẹt, đến chỗ chen chân còn chẳng có chứ đừng nói tới việc ngồi lại ăn.

Khách gần thì mua bánh nóng ăn liền, khách xa thường mua bánh sống về để dành hấp ăn dần. Chỉ cần vài cái xíu mại thôi là được bữa sáng thơm ngon đảm bảo đủ dinh dưỡng rồi.

Loại nhân kinh điển của quán là thịt viên, cơ mà Đường Tư Kỳ thích cả tôm nõn nữa thế nên lần nào tới cũng phải kêu cả hai cho bõ thèm.

Lúc này đây, cô đang say mê nhai nhóp nhép, chấm tương ớt rồi lại bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Một chu trình tuần hoàn khép kín không một động tác thừa.

Với sức ăn của Đường Tư Kỳ thì phải mấy phần như thế này mới đủ no, nhưng cô đã được chị em tốt Quyên Quyên truyền thụ kinh nghiệm rồi, đồ ngon không được ăn no, ăn ít ít lấy hương lấy hoa thôi, còn để bụng đi ăn những thứ khác nữa.

Ví dụ như ngay phố đối diện có tiệm bán Tam tiên băng phấn. Ăn xong xíu mại chạy qua đó làm một bát băng phấn mát lạnh thì đúng là sung sướng cuộc đời.

Đúng lúc này điện thoại báo có tin nhắn mới, là của anh Đường đại ca

Đường đại ca: [ [hình ảnh]-[hình ảnh]-[hình ảnh] quán này không tệ. ]

Đường Tư Kỳ: [ Ăn ngon không ba? ]

Đường đại ca: [ Ba mẹ còn gặp cả ông chủ, con người cũng khá tốt.]

Đường Tư Kỳ: [ Vậy ạ?]

Đường đại ca: [ ừ, trừ bỏ phiếu giảm giá 200 đồng thì sau khi biết ba là ba con cậu ấy trực tiếp miễn phí cả bữa ăn luôn. Khi ra về còn tặng thêm phiếu giảm giá nữa.]

Đường Tư Kỳ: [ Ồ, vậy cũng được đấy chứ. ]

Chỉ qua tin nhắn nên Đường Duệ Thanh không tiện thể hiện nhiều, chứ trên đường từ quán về nhà chú cứ một câu con gái anh thế này, hai câu con gái anh thế kia, vui phớ lớ trời mây

“Em biết không, Tiểu Kỳ của anh bây giờ càng lúc càng giỏi. Em thấy cái máy rửa bát ở nhà rồi chứ gì, cũng chính là con bé mua đấy.”

Lưu Anh bặm môi trừng mắt: “Chuyện máy rửa bát anh đã nói hơn 500 lần, em nghe muốn mòn tai luôn rồi.”

Đường Duệ Thanh cười khà khà: “Ờ thì thôi, không nói chuyện đó nữa, nói sang chuyện Tư Kỳ vẽ tranh nhá. Vừa rồi chính tai em cũng nghe rồi đấy, ông chủ quán khen con gái anh tít trời mây. Chứng tỏ điều gì, chứng tỏ là nó vẽ đẹp, người ta rất thích tác phẩm của nó.”

Nãy giờ thấy chồng toàn khen, Lưu Anh lấy làm lạ lắm: “Anh bị làm sao đấy? Trước đây anh có nói như vậy đâu. Hễ mở miệng ra là khoe con ai mới vào ngân hàng, con ai mới ra làm luật sư rồi phàn nàn Tư Kỳ nhà mình không có tương lai, một mực bắt nó phải thi công chức là gì? Sao giờ lại nói ngược rồi? Thì đồng ý là nó vẽ đẹp nhưng em vẫn thấy nghề này không ổn định, tay dừng là ngừng nhai, bấp ba bấp bênh, đến lúc hết tiền rồi sao? Xé tranh ra ăn thay cơm chắc? Lại nói công việc không ổn định thì làm sao tìm được đối tượng đàng hoàng. Quan điểm của em trước sau không thay đổi, phải bắt nó về tìm một công việc tử tế rồi kết hôn sinh con, ổn định cuộc sống đi.”

Ngày trước mỗi lần vợ nói như vậy là Đường Duệ Thanh đều giữ thái độ trung lập, không hùa theo cũng chẳng phản đối. Bởi chú không muốn ép buộc con gái nhưng thâm tâm thì nhất trí với quan điểm của vợ. Tuy nhiên bây giờ chú đã nghĩ khác.

Trải qua thời gian dài sát sao quan sát, Đường Duệ Thanh đã dần công nhận vẽ tranh là một công việc nghiêm túc. Hơn nữa, đi một ngày đàng học một sàng khôn, Tư Kỳ vẫn còn nhỏ, phải năng ra ngoài đi đây đi đó thì mới khôn lên được. Huống hồ gì con bé nhà chú có thể kết hợp du lịch và làm việc, đi chơi mà vẫn kiếm được tiền, thử hỏi mấy ai làm được như nó.

“Thôi nó lớn rồi, mình cứ kệ nó đi, hơi đâu nhọc lòng lo cho nó. Hết tiền là nó mò về ngay ấy mà, em cứ yên tâm. Giờ chỉ cần nó tự kiếm được tiền đi chơi thì cứ để nó đi chơi cho thoả chí tang bồng đi. Hai vợ chồng mình lo cho nhau là được rồi, ngày mai đi chợ nấu món gì em nhỉ?”

Đường Duệ Thanh mềm mỏng xoa dịu vợ.

Lưu Anh tuy vẫn còn khá căng nhưng không thể phủ nhận ông xã nói có lý. Nếu ba nó đã không phản đối thì tạm thời không cần bắt nó về ngay, gay gắt quá có khi phản tác dụng. Đợi một thời gian nữa chẳng cần ép uổng cũng khóc mếu tự mò về cho xem. Cô mới đi du lịch làm sao không biết, ra ngoài cái gì cũng đắt đỏ, tiêu tiền như mất trộm. Với cái tính của nó thì hết tiền một cái là vác xác về nhà ăn bám ba mẹ ngay.

Thôi được rồi, ông xã đã nói vậy thì cô cũng không cần nói thêm gì nữa. Chuyện này cứ tạm gác lại ở đây đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận