Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 74 - Moran Joe

Chương 74 - Moran Joe

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 74: Moran Joe

Moran Joe!

Đồng tử Đường Tư Kỳ phóng đại hết cỡ, không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.

Moran Joe là tượng đài trong nghệ thuật tranh minh hoạ. Với tư cách là một người tự học vẽ, Đường Tư Kỳ đã không ít lần thử copy tác phẩm của ông ấy. Chỉ đáng tiếc nó quá khó nên cô chưa lần nào thành công.

Trước khi có chuyến du lịch Hàng Châu lần này, Đậu Mễ đã từng nhắn tin rất nhiều lần cho Đường Tư Kỳ chỉ để than vãn về chuyện vé xem triển lãm tranh của Moran Joe. Ví dụ như

[ Khó kiếm vé quá! Vé vừa mở bán được một giây đã sold out hết sạch! Ban tổ chức đang thương thảo xem có thể kéo dài thời gian triển lãm không.]

[ Chít tịt! Bọn này ăn cái gì mà nhanh vãi! Tao đã phải mở 5G rồi thế mà vẫn không tranh được! Ôi tao điên mất! ]

Sau đó Đậu Mễ còn gọi hẳn cho Đường Tư Kỳ để mà khóc lóc ỉ ôi. Thế nhưng lúc ấy Đường Tư Kỳ chả cảm thấy gì, bởi cô chẳng hề có ý niệm rời khỏi nhà thế nên việc kiếm vé xem triển lãm hoàn toàn không nằm trong kế hoạch cuộc đời cô.

Ấy vậy mà nó lại tự động rơi vào tay cô. Một tấm vé quý giá, cả ngàn người săn lùng và tranh đoạt lại tự động rơi vài tay cô. Hệ thống à, hệ thống quá là tri kỷ rồi!!!

Thấy Đường Tư Kỳ cười ngoác tới tận mang tai, Cơm Cháy tò mò thò đầu qua: “Cậu đang xem cái gì mà vui thế?”

Đường Tư Kỳ chìa điện thoại cho cô bạn: “Nè, mình mới lấy được vé xem triển lãm sáng mai. Khả năng là mai mình sẽ phải dậy hơi sớm, nếu có lục cục làm phiền hai người thì thông cảm cho mình nha.”

Cơm Cháy ngửa đầu cười ha hả: “Ôi phiền gì, cậu không biết đó thôi, Cam Cam sống lành mạnh lắm, sáng nào tám giờ cũng ra Tây Hồ múa quạt và đánh thái cực (2) với các cụ. Mình quen rồi, cậu cứ thoải mái. Hai cậu đi chơi, mình ở nhà ngủ. À đúng rồi, cậu chỉ bận buổi sáng thôi hả, buổi chiều đi leo núi cùng bọn mình được không?”

Rồi như sợ Đường Tư Kỳ hiểu lầm, vì gần đây trên mạng đang lưu truyền câu “Đi leo núi chung không” với ẩn ý mời chết (3). Vậy nên nàng béo vội vàng bổ sung thêm: “Không không mình không có ý định giết cậu, chỉ là đi leo núi ngắm cảnh bình thường thôi, an toàn lắm.”

Cam Cam ôm bụng cười muốn tắc thở, đã ăn no thì chớ lại còn gặp ngay cô bạn thích tấu hài: “Mày điên à, hahahaha, không hiểu sao nghĩ được vậy luôn, cười chết tao mất!”

Nghĩ lại Cơm Cháy cũng tự cảm thấy buồn cười: “Tất cả là tại cái phim đó, làm cho ngôn ngữ trong sáng thuần khiết bỗng trở nên đen tối!”

Là một trạch nữ chính hiệu, có phim nào mà Đường Tư Kỳ chưa từng luyện qua và dĩ nhiên bộ “Góc Khuất” cũng bị cô cày nát luôn rồi. Cô chả lạ gì ẩn ý trong câu nói đó song cô thừa hiểu Cơm Cháy chỉ vô tình nói ra chứ không hề có ý như vậy.

Với lại ngày mai sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng còn việc gì khác nữa, thôi thì đi chung với mọi người cho vui, ít nhiều gì cũng hơn đi chơi một mình.

Nghĩ vậy, Đường Tư Kỳ thoải mái nhận lời: “Ừ được, mai xem xong triển lãm mình sẽ liên lạc với các cậu rồi chiều tụi mình cùng đi leo núi.”

Thế là ba cô bạn lập tức tạo một nhóm chat trên Weibo lấy tên “Phòng 302”. Nháy mắt, Đường Tư Kỳ phảng phất có cảm giác trở lại thời sinh viên sôi nổi.

Rời khỏi nhà hàng, ba nàng khoác tay nhau lững thững đi tản bộ dọc Tây Hồ rồi mới vòng về Hostel.

Đường Tư Kỳ nhanh chóng thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường nằm. Đây là lần đầu tiên cô ở khách sạn, không nghĩ rằng nệm lại êm ái tới vậy, hẳn là người ta sử dụng nệm cao su đây mà. Có lực đàn hồi, rất êm và thoải mái. Đi bộ cả ngày trời, được ngả lưng xuống đây giãn gân giãn cốt quả thực sung sướng không gì bằng.

Hơn nữa, ở mỗi giường đều trang bị một tấm rèn phủ kín, đầu giường lắp đèn và một chiếc bàn nhỏ để máy tính, bên cạnh có hộc đựng điện thoại di động và ổ cắm sạc. Nói chung khá đầy đủ và tiện nghi.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Đường Tư Kỳ có thói quen lướt Cửa Hàng Vật Phẩm, nhưng hôm nay thì khác, cô muốn tám với bạn thân về vụ vé xem triển lãm thế là lật đật mở email chụp lại màn hình rồi mở WeChat gửi cho Đậu Mễ.

Đậu Mễ phản hồi gần như ngay tức thì: [???]

[Cái gì đây?]

[ Mày photoshop đúng không?]

[Mày đừng nói với tao là mày đăng ký được vé xem triển lãm của Moran Joe nha!]

[AAAAAAAAA, không thể nào ]

[ Tao không tin ]

[ Mày hãy hói đây không phải sự thật đi!!! ]

Tin nhắn gửi đến tới tấp khiến Đường Tư Kỳ rối hết cả mắt. Còn chưa kịp gõ xong câu trả lời thì cô bạn đã nôn nóng gọi video call tới.

Tiếc rằng Cam Cam đã ngủ, Đường Tư Kỳ không muốn làm phiền bạn cùng phòng nên đành phải nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Đậu Mễ không chịu thua, tiếp tục spam tin nhắn

[ Tuyệt đối là giả]

[ Tao không tin, chắc chắn là giả!!! ]

Kỳ Kỳ gõ nhanh vài lời giải thích: [ Tao đang ở hostel, trong phòng còn có hai bạn nữa, họ ngủ rồi nên không tiện nghe điện thoại. Là thật đấy, tao vừa nhận được vé xong. Sáng mai tao đi xem này. Mày không tin cũng phải thôi. Chính tao cũng không dám tin mà. Cứ như đang nằm mơ giữa ban ngày ý, hahaha…]

Đậu Mễ: [ Đéo tin! ]

Kỳ Kỳ: [ Hahaha, được rồi, tao sẽ đặc biệt chụp thêm mấy bức gửi cho mày nhé, chịu không?]

Đậu Mễ: [ Không thèm, cấm mày chụp ảnh, cấm mày gửi cho taoooo…]

Kỳ Kỳ: [ Thật hông? Rồi có tiếc hông? ]

Đậu Mễ: [ Mà làm sao mày lấy được vé? Bộ mày cướp của ai à? ]

Kỳ Kỳ: [ Tại một người bạn có vé nhưng bất ngờ lại có việc đột xuất không đi được nên tao được hưởng sái.]

Tất nhiên không thể nói sự thật tấm vé là phần thưởng của hệ thống Lữ Hành, thế nên Đường Tư Kỳ chỉ đành bịa đại một lý do nào đó.

Đậu Mễ: [ Haizzz, mày may mắn thật đấy, tao săn muốn lòi mắt mà không có. Mày nhất định phải quý trọng cơ hội lần này biết chưa. Phải biết là Moran Joe rất ít khi tổ chức triển lãm ở nước ngoài. Đây là lần đầu tiên ông ấy tới Trung Quốc và chỉ chọn mỗi Hàng Châu làm địa điểm tổ chức thôi. Không được, tao phải đi chép kinh Phật để tịnh tâm đây. Trong vòng một tuần tới mày đừng nói chuyện với tao. Tao tuyên bố nghỉ chơi mày bảy ngày!]

===

Chú thích:

(1)Nghệ thuật tranh minh hoạ - Illustration: một bức tranh vẽ, minh hoạ, sản phẩm thiết kế đồ hoạ nhằm mục đích giải thích, minh hoạ, trang trí, làm sáng tỏ hoặc thể hiện một ý tưởng, thông điệp, nội dung nào đó dưới dạng hình ảnh trực quan.

Một số loại hình illustration phổ biến: Concept Art, Tranh minh hoạ cho trẻ em, Truyện tranh/ Tiểu thuyết hình ảnh, Sách báo/ Tạp chí/ Ấn phẩm, Bao bì sản phẩm/ Quảng cáo, Logo/ Thiết kế biểu tượng.

(2)Thái cực quyền là một môn võ thuật cổ truyền của Trung Quốc với đặc trưng là các động tác trường quyền uyển chuyển, chậm rãi kết hợp với điều hoà hơi thở. Theo nhiều tài liệu, Thái cực quyền ra đời cách đây hơn 300 năm do sự sáng tạo của một người họ Trần tên Vương Đình, sống ở Trần Gia Câu, huyện Ôn, tỉnh Hà Nam.

(3)Lời thoại này xuất phát từ bộ phim truyền hình “Góc khuất” Zhang Dongsheng, giáo viên dạy toán thay thế trong Cung thiếu nhi do Tần Hạo thủ vai đã đẩy bố mẹ vợ xuống núi khi đưa họ đi leo núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận