Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 350 - Tâm sự cùng phi công

Chương 350 - Tâm sự cùng phi công

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 350: Tâm sự cùng phi công

Thân là một cơ trưởng mỗi ngày phụ trách chuyên trở hàng trăm người bay từ vùng trời này sang vùng trời khác nhưng lại có rất ít cơ hội tiếp xúc trực tiếp với hành khách, vì thế Tần Phương không hề biết rằng một số thao tác nhằm đảm bảo an toàn cho chuyến bay rất đỗi quen thuộc và bình thường đối với người trong ngành lại dễ dàng khiến hành khách hoảng sợ.

Con gái nhà người ta đi máy bay bị doạ sợ, đã vậy còn là bạn tốt của Tuấn Bảo thì anh, với cương vị là phụ huynh học sinh đứng ra an ủi xoa dịu một chút cũng là hợp lẽ thường tình.

Nghĩ vậy cho nên Tần Phương vui vẻ nhận lời Tuấn Bảo. Hai chú cháu hẹn nhau tối nay Tuấn Bảo sẽ mượn điện thoại mẹ rồi lập nhóm nói chuyện trên WeChat.

Đầu giờ tối, vừa cơm nước xong xuôi là cu cậu gửi liền tù tì mấy tin nhắn thoại cho Đường Tư Kỳ kêu dì online gấp, sau đó lập nhóm chat thêm dì Kỳ cùng chú Tần vào.

Ba người thống nhất “chat Voice” cho dễ nói chuyện. Lạc Tuấn Bảo tắt Mic bên mình, ôm ca nước, yên tĩnh ngồi nghe.

Tần Phương lịch sự lên tiếng trước, ngôn ngữ và chất giọng đúng kiểu tình cha ấm áp như vầng thái dương

“Xin chào bạn nhỏ Tư Kỳ, cháu là bạn của Tuấn Bảo phải không?”

“Phụt…” Lạc Tuấn Bảo phun vèo một phát ướt hết màn hình di động, phải vội rút tờ khăn giấy lau lấy lau để.

Đầu bên kia, não Đường Tư Kỳ cũng phình to. Cái gì cơ… bạn nhỏ Tư Kỳ?

Mọi người không hẹn mà cùng im bặt, bầu không khí ngượng ngập bao trùm.

Cuối cùng, Tuấn Bảo phải mở Mic nói chuyện: “Chú Tần ơi, đúng là bạn cháu nhưng không phải bạn nhỏ, hmmm…là người lớn rồi.”

Đường Tư Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Xin chào.”

Tích tắc Tần Phương liền phát hiện mình đã hiểu lầm, anh bật cười xin lỗi: “Thôi chết rất xin lỗi cô, tôi lại cứ tưởng bằng tuổi Tuấn Bảo vì thằng bé giới thiệu hai người là bạn tốt. Là vậy, tôi là phi công hãng hàng không quốc gia, con gái tôi học cùng lớp mẫu giáo với Tuấn Bảo. Hôm nay thằng bé đã kể cho tôi nghe về chuyện của cô, muốn tôi nói chuyện với cô để xem có giúp được gì không.”

Đường Tư Kỳ nghe đến đây mới vỡ lẽ, hèn chi lúc tối thằng cháu cứ nằng nặc bắt cô phải online bằng được.

Đứa nhỏ này âm thầm nhờ hẳn cơ trưởng của hãng hàng không quốc gia tới giúp cô cởi bỏ khúc mắc?

Đáy lòng Đường Tư Kỳ như có dòng nước ấm chảy qua. Trước đây cô đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng trong số đó không có cái nào là tâm sự cùng chú phi công. Không ngờ Tuấn Bảo lại có thể nghĩ ra được.

Đứa nhỏ này, thực sự quá chu đáo rồi!

“À dạ…cảm ơn anh. Đúng là tôi đang gặp một chút chuyện khó khăn…chuyến bay lần trước tôi đi phải thực hiện go-around, trong suốt quá trình xóc nảy rất dữ dội. Sau lần ấy cữ hễ nhắc tới chuyện đi máy bay là tôi vô cùng sợ hãi, đi lên chỗ cao một chút cũng sợ, hoặc chỉ cần một sự rung lắc nhỏ cũng khiến tôi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra tới nơi.”

Mặc dù câu chữ có phần lộn xộn nhưng Tần Phương rất hiểu và cảm thông cho tâm trạng của Đường Tư Kỳ: “Hôm đấy cô bay là ngày nào, còn nhớ số hiệu chuyến bay không?”

Đường Tư Kỳ lục lại di động, nhanh chóng tìm được tin nhắn thông báo đặt chỗ của hãng hàng không.

Dựa theo thông tin Đường Tư Kỳ cung cấp, Tần Phương lên máy tính, truy cập đài kiểm soát không lưu tại sân bay Phổ Đông Thượng Hải, tra ra số liệu thời tiết ngày hôm đó được ghi lại.

“Trước khi máy bay của cô hạ cánh, cơ trưởng đã báo cáo với trạm kiểm soát không lưu rằng có hiện tượng gió đứt trên bề mặt đường băng của sân bay. Đây là hiện tượng rất nguy hiểm đối với quá trình hạ cánh. Sau đó, trạm kiểm soát không lưu đã liên lạc qua bộ đàm thông báo tình hình thời tiết cụ thể với cơ trưởng. Cơ trưởng thông qua tổng hợp số liệu thực tế, đưa ra phán đoán việc hạ cánh bắt buộc sẽ rất nguy hiểm do điều kiện thời tiết tại thời điểm đó không thuận lợi. Thế nên đã thực hiện go-around, đưa máy bay lên độ cao nhất định, giữ lơ lửng tại đó một thời gian đợi thời điểm thích hợp để hạ cánh. Nhìn vào dữ liệu thì quỹ đạo chuyến bay hôm đó hoàn toàn tuân thủ quy tắc vận hành an toàn, chỉ đáng tiếc điều kiện thời tiết quá xấu nên việc rung lắc là điều hết sức bình thường. Cô cứ yên tâm, trên thực tế, chúng tôi được đào tạo rất bài bản và chuyên nghiệp. Mỗi người chúng tôi phải trải qua quá trình rèn luyện vô cùng khắc nghiệt mới đủ tư cách trở thành phi công. Mà để làm một cơ trưởng, ngoài trình độ chuyên môn ra, còn phải tích luỹ đủ dặm bay theo quy định. Kỳ thực thao tác Go-around là một trong những nội dung chúng tôi được huấn luyện hàng ngày. Trước mỗi hành động, chúng tôi đều suy xét rất kỹ lưỡng từ nhiều phương diện. Nếu nhận thấy không đủ điều kiện hạ cánh, chúng tôi sẽ cho máy bay Go-around dưới sự hướng dẫn của đài kiểm soát không lưu dưới mặt đất. Điều này cũng là một trong những trách nhiệm của chúng tôi đôi với an toàn tính mạng cũng như tài sản của toàn bộ hành khách trên máy bay.”

Tần Phương cũng không biết lời này của mình có giúp ích được gì không, anh chỉ có thể nói dựa trên góc độ chuyên môn, ngoài ra cũng không thể làm gì khác hơn nữa.

Tuy nhiên đối với Đường Tư Kỳ, như vậy đã là quá đủ rồi. So với việc tự mình lên mạng mù quáng tìm đọc thập cẩm đủ các thông tin cùng đống số liệu thống kê lạnh ngắt thì việc tán gẫu cùng một cơ trưởng dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.

Thông tin trên mạng tốt thì ít mà xấu thì tràn lan. Đường Tư Kỳ đọc tới đâu là bị ám ảnh tới đó. Hầu như tất cả đều ám chỉ đi máy bay ít xảy ra sự cố nhưng một khi có sự cố là chết chắc!

Và thế là tinh thần đã yếu lại càng thần hồn nát thần tính, hễ nghĩ tới máy bay là rơi, là cháy, là mất tích, khủng bố, nổ boom đủ cả.

Nói chung chẳng có gì tốt đẹp, cho tới tận hôm nay, sau khi nói chuyện cùng cơ trưởng, được nghe giải thích từ người trong ngành dưới góc độ chuyên môn thì Đường Tư Kỳ đã có thể yên tâm rồi. Đúng là ngồi máy bay đích xác có rủi ro. Nhưng vì bọn họ được huấn luyện kỹ lưỡng và những thao tác được lặp đi lặp lại mỗi ngày nên có thể giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận