Chu Du Cùng Hệ Thống
Chương 48 - Đồng minh
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 48: Đồng minh
Lão Đường luôn miệng than phiền Kỳ Kỳ ngang ngạnh bướng bỉnh, rồi rầu rĩ vì cha con xa cách do không hiểu nhau. Nhưng giờ xem ra hai người họ đã làm hoà rồi.
Thế cũng tốt, người một nhà mà, đâu giận dai được. Tuy rằng tính cách Kỳ Kỳ hơi hướng nội, nhưng con bé không phải là người suy nghĩ nhiều, dễ cảm thông và hoà hoãn mọi khúc mắc.
Còn Từ Thiên Ngưng lại khác…
Mỗi lần nghĩ tới đứa con gái này là lòng dạ chú Từ lại nặng trĩu. Cũng không biết đến bao giờ nó mới chịu dắt con về thăm quê và không biết khi nào thì hai cha con mới lại có khoảnh khắc cười nói vui vẻ như cha con lão Đường đây.
Từ Hiến thuận tay rót thêm cho mình chén rượu. Phía bên kia, hai cha con Đường Tư Kỳ vẫn đang miệt mài chiến đấu không mệt mỏi.
Cơm nước xong xuôi, Từ Hiến định ở lại phụ dọn dẹp nhưng Đường Duệ Thanh xua xua tay đầy vẻ tự hào: “Không cần, không cần phải rửa dọn gì hết, đã có máy rửa bát rồi, chúng ta đâu cần đụng tay vào. Anh xem này, chỉ cần gạt hết thức ăn thừa rồi xếp bát đũa cốc chén vào máy, kể cả nồi niêu xoong chảo cũng bỏ vào được luôn. Thấy tiện ghê không?!”
Từ Hiến lúc này mới sực nhớ, lần này Đường Tư Kỳ không chỉ trở về thăm nhà mà còn sắm cả một bộ máy rửa bát để cha mẹ đỡ vất vả nữa. Thật là ghen tỵ với lão Đường!
Đứng một bên nhìn anh Đường đại ca tít mắt khoe khoang với ông bạn già như mấy nhóc học sinh tiểu học khiến Đường Tư Kỳ không sao nhịn được cười. Hôm qua là ai trừng trộ mắng cô mua linh tinh, hoang phí tiền bạc, thế mà hôm nay đã sử dụng thành thạo hơn cả cô luôn. Coi bộ đã tìm hiểu và nghiên cứu từ lâu lắm rồi đây.
Hoá ra người lớn cũng có đôi khi thích nói ngược lòng mình.
Tiễn chú Từ lên lầu, Đường Tư Kỳ quay về phòng, hí hoáy nhắn tin cho Từ Thiên Ngưng
[ Ba chị vẫn khoẻ, tinh thần cũng tốt lắm, chị đừng lo. Nhưng hình như chú nhớ Tuấn Bảo thì phải, ban nãy cứ hỏi đi hỏi lại em về chuyện Tuấn Bảo.]
Chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên bật sáng, Từ Thiên Ngưng liếc qua, đọc được tin nhắn nhưng lại không biết hồi đáp thế nào.
Lát sau, Lạc Tuấn Bảo mượn điện thoại của mẹ chơi. Cu cậu mở WeChat liền nhìn thấy bài đăng mới nhất của Đường Tư Kỳ.
Lạc Tuấn Bảo lập tức đưa ra thắc mắc: “Mẹ, Đường Tư Kỳ mới đăng hình đồ ăn lên mạng, nhưng nhìn thì có vẻ không phải do dì ấy làm, ông Đường có lẽ cũng không làm được mấy món này. Có khi nào là do ông ngoại nhà mình trổ tài không mẹ?”
Không thể phủ nhận đứa nhỏ này rất tinh ý và thông minh, Từ Thiên Ngưng xoa đầu con, mỉm cười dịu dàng: “Bảo Bảo nhớ ông ngoại hả?”
Lạc Tuấn Bảo nghĩ nghĩ một lát, thoáng gật đầu rồi lại mau chóng lắc mạnh: “Dạ nhớ…nhưng mà mỗi lần về quê, mẹ và ông bà ngoại sẽ cãi nhau, nên thôi, mình đừng về mẹ ạ.”
Đừng tưởng con nít không biết gì, tụi nó biết hết đấy. Mỗi lần chị về nhà là không khí gia đình lại căng thẳng, nồng nặc mùi thuốc súng. Vậy nên dù có nhớ nhà đến quặn lòng thì chị cũng không nghĩ tới việc quay về.
Từ Thiên Ngưng lặng lẽ nén tiếng thở dài, thôi đành đợi thêm một thời gian nữa cho mọi chuyện lắng xuống vậy.
Vì hôm nay mới đổi được con máy tính mới nên Đường Tư Kỳ mê lắm. Vừa ăn cơm xong là ba chân bốn cẳng chạy tót về phòng, kết nối máy tính bảng với laptop rồi hí hoáy tải các phần mềm thiết kế đồ hoạ.
Trong khi ấy, Đường Duệ Thanh lại bồn chồn đi qua đi lại ngoài phòng khách, ngay cả chương trình Bản tin thời sự yêu thích cũng chẳng buồn xem.
Suy nghĩ chán, chú quyết định gọi con gái ra nói chuyện: “Tư kỳ, ra đây ba bảo.”
Đường Tư Kỳ còn đang lưu luyến cái máy mới nên đâu muốn buông tay. Cô hé cửa phòng, thò đầu hỏi vọng ra: “Có chuyện gì không hả ba?”
Đường Duệ Thanh nghiêm giọng: “Đi ra đây ba có chuyện muốn nói.”
Đường Tư Kỳ miễn cưỡng lết ra phòng khách.
Đường Duệ Thanh hỏi: “Con bảo con mới nhận được công việc mới, tức là phải sớm quay lại Thượng Hải đúng không?”
Vốn tưởng lần này nó trở về cũng phải ở ít nhất chục ngày nửa tháng. Vì Ôn Châu có quá trời món ngon, nếu không ăn hết một lượt thì còn lâu nó mới chịu nhổ rễ. Nào ngờ chưa gì đã nhận được lời mời hợp tác của bên công viên giải trí.
“Vâng, có khi ngày mai con phải đi luôn đó ba” Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng đã nhận lời ông chủ Phùng rồi, nếu để người ta chờ lâu cũng không hay. Chi bằng tới sớm hoàn thành sớm nhận tiền sớm.
Đường Duệ Thanh cũng hiểu công việc quan trọng, không thể trì hoãn. Thế nên chú cũng không can thiệp mà chỉ thở dài rồi lấy từ túi áo ra 5000 đồng, đưa cho con gái: “Số tiền này con cầm lấy đi. Lần này về nhà con đã tiếu tốn không ít tiền rồi. Con cầm theo phòng thân, như vậy ba mới yên tâm.”
Đường Tư Kỳ vội đẩy lại: “Con tự lo cho mình được mà ba.”
Đường Duệ Thanh vẫn khăng khăng nhét vào tay con gái: “Mua máy rửa bát tặng ba là lòng hiếu thảo của con, tâm ý này ba nhận. Còn đây là tâm ý của ba. Thân gái một mình bôn ba nơi đất khách quê người, cũng phải có chút tiền phòng thân chứ. Với lại sinh hoạt thường ngày đừng tằn tiện quá, cần mua gì cứ mua. Có thời gian thì đi sắm sửa vài bộ quần áo đẹp hoặc lâu lâu đi đây đi đó, trông thấy việc đời sẽ giúp con khôn lớn và trưởng thành hơn. Đây ba cho, cầm lấy, muốn mua gì cứ mua, là con gái phải biết chăm chút cho mình, đừng để bản thân thiệt thòi.”
Đường Tư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy hai hốc mắt cay xè. Chẳng biết từ khi nào trán ba đã hằn thêm vài nếp nhăn, lưng cũng bắt đầu còng xuống, thậm chí mỗi lần nhìn vào điện thoại di động, ba sẽ theo thói quen đẩy ra xa, rồi nheo nheo mắt y hệt người già.
Một anh Đường đại ca tiêu sái, phóng khoáng, đi Nam về Bắc, không chịu nổi gò bó vướng víu ấy vậy mà giờ đây chỉ có thể quanh quẩn ở nhà, sống cuộc sống an nhàn bình lặng bên cây cỏ, hoa lá.
Bất giác Đường Tư Kỳ cảm thấy chua xót bội phần: “Ba…nói vậy là ba không phản đối con vẽ tranh nữa?”
Đường Duệ Thanh thở dài: “Phản đối cũng phải có người chịu nghe thì mới được chứ. Haizz, con cái lớn hết rồi, ba mẹ không quản nổi nữa. Chỉ cần con sống vui sống khoẻ, tự lo tốt cho bản thân mình thì ba không phản đối nữa.”
Đường Tư Kỳ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Thế bên phía mẹ cũng sẽ không bắt con đi xem mắt nữa chứ?”
Đường Duệ Thanh thở dài bất lực: “Mẹ con thì cứ để từ từ đi. Khi nào con dắt được bạn trai về nhà thì mẹ sẽ không bắt con đi coi mắt nữa.”
Đường Tư Kỳ nhụt chí buông thõng vai. Quên mất, ba còn sợ mẹ hơn cả mình thì khuyên nhủ kiểu gì được. Thôi trước mắt cứ vậy đã, dụ được người nào đỡ người đó. Kiếm được đồng minh rồi ngày tháng sau này cũng sẽ bớt ngột ngạt hơn.
Tuy nhiên Đường Tư Kỳ vẫn quyết từ chối khoản tiền ba cho: “Thôi, ba cứ cất lên đi. Hiện giờ con vẫn tạm đủ. Với lại ba giấu quỹ đen cũng không dễ dàng gì…”
Đường Duệ Thanh sửng sốt: “Sao biết….con nhỏ này….Hahaha!”
“Hahaha!”
Hai ba con ăn ý, cùng phá lên cười ha hả.
Tuy nhiên Đường Duệ Thanh không yên tâm, vẫn phải dặn dò cẩn thận
“Dù con có đi đến đâu thì cũng phải nhớ kỹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của con, con có thể trở về bất kỳ lúc nào.”
“Ra ngoài một mình phải biết chăm sóc bản thân, đừng để bị ốm bệnh nghe chưa?”
“Chú ý chuyện ăn mặc, mùa đông mặc thêm áo khoác, quàng khăn đội mũ vào, đừng có ham đẹp rồi ăn vận phong phanh.”
“Ở ngoài nhiều kẻ lừa đảo lắm, ai nói gì cũng phải kiểm chứng, đừng nhẹ dạ tin ngay.”
“Đi đâu thì cũng phải báo về nhà một tiếng cho ba mẹ biết.”
“Nếu không đủ tiền thì gọi về cho ba, ba sẽ lập tức gửi lên cho con. Chỗ tiền này ba tạm thời cất lên cho con, cần thì phải nói một tiếng đấy, đừng để bản thân chịu khổ biết chưa?”
“Là con gái, đi đâu làm gì cũng phải chú ý an toàn. An toàn là quan trọng nhất…”
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Ba…ba…được rồi mà, con lớn rồi con tự biết lo liệu. Với lại dạo này con gái ba cũng khá lắm, không còn ngu ngơ như ngày trước nữa đâu.”
Vất vả lắm, Đường Tư Kỳ mới cắt được cơn nói của anh Đường đại ca.
Trở về phòng, cô vô thức rút quyển nhật ký cũ mèm từ dưới đáy tủ ra đọc.
Lên cấp hai, cô bắt đầu tiến vào thời kỳ phản nghịch, ba mẹ nói gì cũng chỉ thích làm ngược lại, cả ngày đối chọi gay gắt như nước với lửa.
Hình như lâu lắm rồi, cô với ba chẳng thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện cùng nhau. Lúc nào cũng chỉ là những tiếng quát tháo, trách mắng ầm nhà ầm cửa của ba và những giọt nước mắt ấm ức, tủi hờn trong lặng lẽ của cô.
Những năm ấy, tính tình ba nóng nảy vô cùng. Mà ba càng nóng thì cô càng lì lợm, càng không chịu khuất phục. Chính vì vậy cho nên các cuộc nói chuyện chỉ kéo dài được đôi ba câu là chuyển sang trạng thái giương cung bạt kiếm. Thật không thể ngờ, ngày hôm nay hai ba con có thể bình tâm ngồi xuống, trải lòng tâm sự và lắng nghe đối phương. Không những thế ba còn nói mấy lời quan tâm sến sẩm làm cô suýt chút bật khóc nữa chứ.
Trên cơ bản, ba đã thuộc về phe đồng minh. Từ giờ về sau sẽ bớt một người phản đối cô theo đuổi nghề hoạ sĩ tự do. Chỉ còn lại mình mẹ, cô sẽ tìm cách mua chuộc dần dần. Nước chảy đá mềm, cô không tin không thể thuyết phục mẹ.
Tưởng tượng đến ngày đó, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Cô sẽ không phải trốn tránh nữa, sẽ được trở về trong sự chào đón nhiệt liệt của ba mẹ, được cưng chiều ngọt ngào, được cho ăn ngon…
À, nhắc đến đồ ăn mới nhớ, lần này về Ôn Châu cô đã ăn rất nhiều món, nào bánh chẻo áp chảo, nào canh cá viên, mì lòng heo, cơm nắm, rồi cả bánh bóng đèn nữa. Món nào cũng ngon hết xảy. Đột nhiên cô muốn vẽ lại cuộc hành trình để chia sẻ tới mọi người.
Uhm…để xem nên chọn phong cách nào phù hợp đây. Chọn phong cách hoạt hình đi, nhí nhảnh đáng yêu dễ nhận được sự yêu thích của nhiều người.
Nghĩ là làm, Đường Tư Kỳ bắt tay vào vẽ ngay. Đồng thời viết bài Review vô cùng tỉ mỉ và chi tiết.
Làm xong, cô lập tức đăng lên các diễn đàn cùng trang WeChat cá nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận