Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 359 - Mua sự an tâm

Chương 359 - Mua sự an tâm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 359: Mua sự an tâm

Có thể nói gói “Bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn trong hành trình du lịch” này tới rất đúng lúc. Ngày mai Đường Tư Kỳ phải ngồi máy bay đi Thái Lan thì hôm nay hệ thống xét duyệt thăng cấp và mở ra quyền mua sắm cho danh mục Bảo Hiểm. Xem ra, hệ thống cũng rất tử tế với cô đó chứ.

Tới đây Đường Tư Kỳ mới sực nhớ ra, mấy hôm trước hệ thống cứ liên tục thúc giục Check-in phải chăng là biết danh mục Bảo Hiểm có thể phần nào giúp cô khắc phục chướng ngại tâm lý sợ bay hay tất cả chỉ là tình cờ?!

Mà thôi sao cũng được, Đường Tư Kỳ không hơi đâu đi truy lùng đáp án. Chỉ cần biết sản phẩm này hưu hiệu, đáng để mua, thế là được rồi!

Không mất thời gian cân nhắc quá lâu, Đường Tư Kỳ bỏ ngay vào giỏ hàng đi tới bước thanh toán.

Thời gian hiệu lực 3 ngày: 120.000 đồng vàng

Thời gian hiệu lực 7 ngày: 200.000 đồng vàng

Thời gian hiệu lực 15 ngày: 350.000 đồng vàng

Thời gian hiệu lực 30 ngày: 500.000 đồng vàng

[ Ghi chú: Có thể bảo đảm an toàn cho cả những người đồng hành.

Số lượng tối đa: 5 người

Yêu cầu: Ghi đầy đủ tên họ ]

Ối cha mẹ ơi, thời hạn ba ngày mà đòi những một trăm hai mươi ngàn vàng. Kể cả có bảo vệ thêm 5 người nữa thì vẫn đắt quá thể quá đáng.

[ Cửa Hàng Vật Phẩm cấp bậc 6 bổ sung thêm phương thức thanh toán bằng Kim Cương. ]

Đường Tư Kỳ với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tiện tay gạt sang ô có biểu tượng kim cương.

Thời gian hiệu lực 3 ngày ( gấp đôi đồng vàng ): 10 kim cương

Thời gian hiệu lực 7 ngày ( gấp đôi đồng vàng ): 15 kim cương

Hãy theo dõi để cập nhật thêm những ưu đãi nhân đôi đồng vàng.

Lưu ý: Ưu đãi nhân đôi đồng vàng được áp dụng cả cho Check-in và viết bài Review.

Haha, hay thật, hệ thống còn bắt chước cả cách thức khen thưởng trong Vương Giả Vinh Diệu nữa cơ đấy.

Nhưng ngày mai phải lên máy bay đi Thái Lan rồi, giờ có vắt giò lên cổ cũng chẳng kịp kiếm vàng, thôi thì cứ để sang tới Thái Lan rồi tính tiếp vậy. Với cả chẳng phải hệ thống đã thông báo rồi sao, sang nước ngoài số vàng thưởng sẽ nhiều hơn so với đi du lịch trong nước.

Nếu chọn phương án gấp đôi số vàng rồi tích cực đi Check-in, nói không chừng sẽ sớm mua được gói bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hệ thống hét cái giá cắt cổ thật chứ. Nhưng ai bảo đánh trúng tâm lý Đường Tư Kỳ nên có cao tới mấy cũng phải cắn răng mà mua cho bằng được.

Bởi lẽ một mình cô không sao, đằng này chuyến đi có sự tham dự của mẹ con chị Thiên Ngưng nữa. Xui rủi hai người họ vì đi cùng cô mà gặp phải nguy hiểm hay bất trắc gì chắc cô áy náy suốt đời mất. Tuy rằng Thái Lan cũng được xem là một đất nước có trật tự trị an tốt nhưng suy cho cùng vẫn là một nơi hoàn toàn xa lạ vậy nên mua bảo hiểm cũng coi như mua lấy sự an tâm cho cả chuyến đi.

….

Hôm nay, đúng một tháng sau cái ngày huỷ chuyến đi Thái Lan, Đường Tư Kỳ mới quay trở lại sân bay quốc tế Bạch Vân - Quảng Châu.

Từ Thiên Ngưng cười cảm khái: “Nếu không phải lúc ấy em huỷ chuyến thì chả biết tới bao giờ hai mẹ con chị mới có cơ hội xuất ngoại. Bình thường đến tưởng còn không dám ấy thế mà hôm nay bay thật rồi này, cứ như đang mơ vậy.”

Chẳng phải một mình chị Thiên Ngưng đâu, chính bản thân Đường Tư Kỳ cũng đang lâng lâng đây này. Cuối cùng cô cũng thu đủ dũng khí đặt chân vào nhà ga T1 sân bay Bạch Vân. Lần trước cô còn chưa tới được đây đã bỏ của chạy lấy người rồi.

“Lần ấy từ bỏ chính em cũng không nghĩ có cơ hội quay lại nơi này…” Đường Tư Kỳ lẩm bẩm.

Lạc Tuấn Bảo nghiêm túc lên tiếng: “Cô giáo con đã dạy rồi, cái này gọi là ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”

Đường Tư Kỳ bị chọc cười: “Cũng nhờ Tuấn Bảo đi cùng nên dì mới bò dậy được đấy.”

Một câu bông đùa tức khắc làm bầu không khí nhẹ đi mấy phần. Ba người kéo Vali tiến vào khu vực hải quan.

Lạc Tuấn Bảo đứng nghiêm túc như chào cờ, lưng thẳng mắt nhìn về phía trước, không ngó ngang ngó dọc. Tới phiên cu cậu, hai mẹ con cùng tiến lên. Ngặt một nỗi chân ngắn quá, rướn hết cỡ cũng không nhìn thấy gì thế là Từ Thiên Ngưng phải bế nó lên để nhìn chú hải quan đóng dấu vào quyển hộ chiếu.

Vừa làm xong thủ tục thả xuống đất một cái là cu cậu rối rít đòi mở ra xem ngay

“Oa…Ơ, sao kỳ vậy?” Lạc Tuấn Bảo đi từ tò mò thích thú sang rối rắm khó hiểu.

“Sao thế? Có gì không đúng à Tuấn Bảo?” Đường Tư Kỳ vừa lúc qua cửa hải quan, đang chuẩn bị xếp hàng vào cổng kiểm tra an ninh.

Lạc Tuấn Bảo cúi đầu nhìn quyển hộ chiếu, nặng nề thở dài: “Dì xem này, cái chú đóng dấu kỳ thế, sao không đóng ở trang đầu tiên mà lại đóng lưng chừng thế này. Đằng trước còn mấy tờ trắng tinh lận mà.”

Thằng cháu nói Đường Tư Kỳ mới để ý, cô lật mở ra xem. Ờ đúng thật, đúng là bỏ qua cả mấy trang liền, nhìn như thể lật đại một tờ rồi tuỳ tiện đóng đại lên vậy.

Nhưng đến khi nhìn kỹ mới phát hiện không phải tuỳ tiện mà là đóng đúng vị trí.

“Không phải đâu con, chú hải quan đóng đúng rồi đó. Con nhìn lại đi, mấy trang đầu là trang Bị Chú tức là nơi ghi các thông tin ghi chú hoặc chú thích, không được phép đóng dấu. Từ trang này trở đi mới được đóng dấu, trên đầu trang có ghi rõ hai chữ “Thị thực - visa” đây thôi. Vậy nên chú hải quan đóng cho con ở đây là coi như trang đầu tiên rồi.”

“Ồ là vậy sao?!” Lạc Tuấn Bảo toẹt miệng cười, vui vui vẻ vẻ lật tới lật lui.

Một trang có dán thị thực, giờ lại có thêm con dấu nữa, tự nhiên thấy quyển hộ chiếu đẹp lên bao nhiêu. Lạc Tuấn Bảo không nhịn được tưởng tượng một ngày nào đó tất cả các trang trong cuốn hộ chiếu đều được lấp kín hết, như vậy chắc tuyệt lắm nhỉ?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận