Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 402 - Cưỡi thuyền chuối

Chương 402 - Cưỡi thuyền chuối

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 402: Cưỡi thuyền chuối

Chẳng qua đúng tư thế là một chuyện nhưng có đánh được hay không lại là chuyện khác.

Đối phương phát quả đầu tiên, Tuấn Bảo hấp tấp lao lên nhưng quên rằng bàn chân đang lún trong cát nên mất đà ngã ụp mặt.

Từ Thiên Ngưng ngồi quan sát nãy giờ, bất ngờ cười phá lên.

Đường Tư Kỳ đứng gần nhìn rõ lại càng buồn cười tợn, vừa đỡ thằng cháu vừa ha ha nghiêng ngả.

Lạc Tuấn Bảo lồm cồm bò dậy, phun phì phì cát trong miệng ra, phủi sơ đầu tóc quần áo rồi nhặt quả bóng lên, nghiêm túc nói: “Chúng ta tiếp tục.”

Cu cậu cũng làm đúng động tác tung bóng lên không trung nhưng đáng tiếc nhắm không chuẩn điểm rơi nên suýt chút phát hụt. Cũng may Đường Tư Kỳ nhanh tay lẹ mắt chồm sang cứu nguy. Bóng thành công bay qua lưới, thằng nhóc đội bên kia đón bóng thất bại, mẹ nó từ phía sau bất chấp nội quy chạy lên đỡ được nhưng rất tiếc cú phản công đã bị tấm lưới ngăn lại.

Thằng nhóc thấy thế cũng muốn chồm lên cứu bóng nhưng còn chưa chạm được vào quả bóng nó đã ngã sõng xoài.

Một điểm cho đội Tuấn Bảo Tư Kỳ.

Lạc Tuấn Bảo nhảy cẫng ăn mừng, cười tít cả mắt mũi.

Đường Tư Kỳ lo lắng nhắc nhở: “Chạy trên cát dễ ngã lắm, cẩn thận đấy.”

Lạc Tuấn Bảo dõng dạc đáp rõ to: “Vâng, con biết rồi.”

Nhưng chưa đầy hai giây sau nó đã vồ ếch cái oạch, rồi cứ thế liên tiếp không biết bao nhiêu lần, dựng lên rồi lại đổ xuống hệt những con ky bowling.

Cậu nhân viên canh sân cũng chịu hết nổi, vội quay mặt qua chỗ khác, che miệng tủm tỉm.

Cứ như vậy hai bên đánh qua đánh lại bằng những đường truyền đứt gãy, trúng chẳng bao nhiêu mà trượt thì vô số, hai đứa nhỏ ngã như ngả rạ còn người lớn thì cười quặn cả ruột.

Đánh bóng mà tưởng đâu đấu vật, Lạc Tuấn Bảo từ đầu xuống chân trắng xoá bụi cát. Lúc quay lại ghế ngồi, Từ Thiên Ngưng vừa phủi giúp nó vừa cười hỏi: “Ngã đau không?”

Lạc Tuấn Bảo lắc đầu: “Ngã trên cát thì không đau nhưng con không nghĩ đón bóng lại khó tới vậy, con đã ngắm rất kỹ rồi nhưng lúc nhảy lên thì lại chụp hụt, tức dã man ấy mẹ.”

“Bóng chuyền đâu phải bộ môn dễ chơi, ôi cái đầu toàn cát là cát không, đi mẹ dẫn về gội đầu…Tư Kỳ à, chị đưa Tuấn Bảo về khách sạn tắm rửa thay quần áo, em có về luôn không?”

“Hai mẹ con về trước đi, em chơi thêm chút nữa.”

“Ừ thế nhớ để ý di động nhá.”

“Vâng, em biết rồi.”

Từ Thiên Ngưng cùng Lạc Tuấn Bảo theo lối cũ quay về khách sạn, bóng hai mẹ con một lớn một nhỏ đổ dài trên nền cát. Đi xa rồi mà Đường Tư Kỳ vẫn loáng thoáng nghe tiếng Tuấn Bảo tíu tít khoe mẹ về trận bóng chuyền ban nãy, chốc chốc Từ Thiên Ngưng lại quay sang con trai nở nụ cười dịu dàng.

Một trận bóng hề hước bao người cùng vui, Đường Tư Kỳ cũng nhờ đó mà được cộng thêm một điểm, góp phần đẩy nhanh tiến độ công việc.

Ban đầu còn đau não không biết kiếm đâu ra 5 hoạt động giải trí, ấy thế mà mới quay đi quay lại đã làm xong 2 cái rồi.

Thừa thắng xông lên, Đường Tư Kỳ háo hức muốn tiếp tục nhưng da mặt với da tay đã đỏ ửng một mảng, cô phải lau khăn ướt làm mát rồi thoa thêm lớp chống nắng thật dày nữa.

Thật sự cô không ngại đen vì da cô nhanh bắt nắng nhưng cũng nhanh nhả, về nhà chịu khó dưỡng một thời gian sẽ trắng trở lại. Nhưng nếu da bị cháy nắng dẫn tới tình trạng bỏng rát bong tróc thì khá phiền phức, vừa đau lại khó phục hồi hơn.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng còn đội thêm cả chiếc mũ cói rộng vành che nửa khuôn mặt, Đường Tư Kỳ tiếp tục đi tìm các hoạt động vui chơi giải trí khác.

Cách chỗ cô ngồi vài bước chân có một cái lán cho thuê đầy đủ các loại phao bơi, đệm khí, thuyền chuối, thuyền Kayak và cả mô-tô nước.

Đường Tư Kỳ để ý có một anh Tây mắt xanh mũi lõ đang hỏi thuê dù lượn. Nhìn qua có vẻ cũng kích thích đấy nhưng tính nguy hiểm hơi cao cho nên Đường Tư Kỳ xin phép bỏ qua.

Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, Đường Tư Kỳ quyết định thử thuyền chuối trước, tại thấy cái thuyền màu vàng nhìn tếu tếu vui vui.

Thuyền chuối với dù lượn giống nhau ở chỗ đều được ca-nô kéo đi, nhưng một cái bay trên trời còn một cái lướt dưới nước. Gì thì gì cảm giác ở dưới thấp vẫn an toàn hơn.

Đường Tư Kỳ chạy vào đăng ký, nhân viên phát cho cô một cái áo phao bảo hộ, phòng trường hợp rơi xuống nước cũng không sợ chìm.

Một chiếc thuyền chuối ngồi được 6 người. Ngay khi Đường Tư Kỳ đang lăn tăn không biết một mình mình có chơi được không thì nhân viên thông báo hiện đang có nhóm 5 thiếu 1, cô có muốn tham gia chung không. Tất nhiên Đường Tư Kỳ đồng ý ngay.

Nhóm toàn các bạn trẻ nên tương đối vui vẻ, mọi người thoải mái giới thiệu làm quen. Ngoài Đường Tư Kỳ thì có một đôi tình nhân cũng tới từ Trung Quốc, một anh trai người Việt Nam và hai nhóc thiếu niên người Anh.

Gọi là thuyền nhưng thực chất nó là một chiếc phao hình quả chuối khổng lồ, Đường Tư Kỳ phải nhờ nhân viên trợ giúp mới leo lên được.

Đợi mọi người ổn định vị trí ngồi vững vàng, ca-nô bắt đầu nổ máy kéo thuyền ra biển. Vì gần bờ sóng đánh mạnh nên hơi chòng chành chút xíu, cô gái ngồi sau Đường Tư Kỳ la toáng lên, anh người yêu bật cười ha hả: “còn chưa bắt đầu mà babe~~”

Đường Tư Kỳ vừa vặn ngồi chính giữa, trước cặp tình nhân, sau hai cậu thiếu niên Anh quốc và người dùng cảm ngồi đầu tàu là anh trai Việt Nam.

Bác lái ca-nô ngoái đầu hỏi: “Hey guys, are you ready?”

Tất cả mọi người cùng đồng thanh hô: “YES!”

“OK, Go!”

Tức thì ca-nô phóng vụt đi, thuyền chuối bay lên như đạn bắn khỏi nòng.

“AAAAAA…”

Không riêng gì cô gái nhát gan, cả Đường Tư Kỳ cùng bốn người còn lại cũng hét ầm ĩ vì cảm giác bất ngờ cùng kích thích đánh úp.

Đường Tư Kỳ cảm giác cái này không phải ngồi thuyền chuối mà giống cưỡi rồng thì đúng hơn. Tốc độ cực nhanh, nước bắn tung toé. Hai cậu thiếu niên Anh quốc bắt đầu hối hận vì ban nãy đòi ngồi trước, giờ không khác gì tấm chắn nước bất đắc dĩ, mỗi lần tới khúc sóng to là nước tạt cho ướt sũng từ đầu xuống chân. Còn Đường Tư Kỳ thì cứ yên tâm núp phía sau, tất nhiên vẫn ướt nhưng cũng đỡ được kha khá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận