Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 76 - Tam Đàm Ấn Nguyệt

Chương 76 - Tam Đàm Ấn Nguyệt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 76: Tam Đàm Ấn Nguyệt

Về sau, phong cách vẽ của Moran Joe cũng bắt đầu có sự biến hoá nhất định, nét tinh tế nhấn nhá thêm chút kỳ ảo, tự do nhưng không xa rời thực tế. Nhờ vậy, các tác phẩm của ông trong thời kỳ này càng thêm sáng tạo và giàu trí tưởng tượng. Đây cũng là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp sáng tác của Moran Joe. Ông được cả giới chuyên môn lẫn giới mộ điệu hội hoạ đánh giá rất cao. Mặc dù vậy, Moran Joe dường như vẫn chưa thoả mãn, ông không ngừng khám phá, miệt mài tìm tòi sự đột phá ở những chân trời mới.

Để khơi dậy linh cảm sáng tác, Moran Joe đã đi rất nhiều nơi, nhìn ngắm rất nhiều quang cảnh rồi mô tả lại thế giới qua lăng kính của bản thân. Tất cả các tác phẩm của ông, từ thần thoại cho tới hiện thực, từ tả người cho tới tả cảnh, đều có cách tiếp cận vô cùng độc đáo và riêng biệt, mang lại năng lượng chữa lành cho người xem.

Đi dọc phòng triển lãm, Đường Tư Kỳ chấn động cực kỳ, nhất là khi đứng trước bức tranh cuối cùng với tên gọi “Tam Đàm Ấn Nguyệt”.

Bức tranh thuỷ mặc với những cây cầu uốn khúc, những hồ hoa súng, những đền đài gác mái cong cong và các khu rừng rậm rạp cùng ba ngôi chùa đá nằm nổi bật giữa đảo là thắng cảnh nổi tiếng ở Tây Hồ cũng như là biểu tượng của Hàng Châu, đã được Moran Joe tái hiện vô cùng xuất thần và sống động.

Ngồi xổm bên hồ là một con rồng màu đỏ béo múp míp, đang đăm chiêu nhìn về phía ngôi tháp giữa hồ, cũng không biết suy nghĩ gì mà trông có vẻ tư lự dữ lắm.

Một hình tượng trẻ thơ xuất hiện đầy bất ngờ trong khung tranh khiến người xem ai nấy đều phải phì cười và tấm tắc tán thưởng.

Bộ sưu tập kết thúc bằng một lá thư tay do chính Moran Joe viết. Ông nói rằng du lịch chính là nguồn cảm hứng vô tận cũng như là động lực to lớn thúc đẩy ông không ngừng sáng tác. Ông yêu thích xê dịch, muốn đi đó đây thăm thú muôn nơi, nhưng cảnh đẹp Hàng Châu đã thực sự buộc ông phải dừng bước, cầm cọ vẽ ngay lập tức. Chính vì lý do đó mà ông quyết định chọn nơi này để mở buổi triển lãm cá nhân đầu tiên tại Trung Quốc. Tiếp theo, ông sẽ còn đi rất nhiều nơi, khám phá đất nước xinh đẹp này. Hy vọng trong thời gian tới sẽ có nhiều tác phẩm tốt hơn nữa để ra mắt công chúng.

Chỉ vài dòng tâm tình ngắn ngủi nhưng lại đem tới cho Đường Tư Kỳ xúc cảm mênh mông. Cô thần tượng Moran Joe, cũng theo đuổi nghệ thuật tranh minh hoạ và cũng chọn du lịch để tìm cảm hứng sáng tác.

Du lịch và hội hoạ, cứ tưởng là hai phạm trù hoàn toàn tách biệt, chẳng chút liên quan. Ấy thế mà nó lại tương thích và bổ sung cho nhau.

Thấu triệt điều này, Đường Tư Kỳ phảng phất có linh cảm cánh cửa cuộc đời đã mở ra. Tuy rằng hiện giờ cô chưa dám mộng tưởng nhưng cô thật sự mong một ngày nào đó mình có thể giống với thần tượng, xách cọ đi muôn nơi, hoà mình vào thiên nhiên hùng vĩ và thoả sức tung hoành trong sáng tạo nghệ thuật.

Dẫu biết rằng rất khó khăn nhưng Moran Joe đã thực sự truyền lửa và tiếp thêm hy vọng để Đường Tư Kỳ tự tin vững bước trên con đường chinh phục ước mơ.

Biết đâu rằng một ngày không xa, cô cũng có thể làm được giống vậy!

Chưa bao giờ một tiếng đồng hồ lại trôi qua mau tới thế. Tuy rất lưu luyến nhưng Đường Tư Kỳ buộc phải rời khỏi phòng triển lãm theo đúng thời gian quy định.

Vừa đi cô vừa than thầm, nếu có thể kiếm được một vé nữa cho Đậu Mễ thì tốt biết bao.

Suy nghĩ này khiến Đường Tư Kỳ giật mình chợt hỏi: “phải làm sao thì mới nhận được nhiều rương bảo vật?”

Và không quá bất ngờ khi hệ thống đưa ra lời giải đáp ngay tức khắc

[ Nếu người chơi Check-in càng nhiều địa điểm hạng A, hệ thống sẽ cho rơi ngẫu nhiên rương bảo vật. Nhưng nếu bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ đề thì bạn sẽ nhận được phần thưởng là một rương bảo vật với cấp bậc tương ứng. Nhiệm vụ chủ đề càng khó, giá trị rương bảo vật càng lớn. Chẳng hạn rương bảo vật cấp SSS sẽ không bao giờ rơi tự do mà chỉ có thể nhận được khi vượt qua thử thách chủ đề.]

Trời ơi, cấp SSS, cấp bậc truyền thuyết, chỉ nghe thôi là biết đồ ngon rồi.

Chẳng ngờ, hệ thống lại bồi thêm thông tin nữa khiến Đường Tư Kỳ choáng váng chới với toàn tập

[ Bảo vật trong rương cấp SSS là những thứ không thể mua ở đâu được và cũng không có trên địa cầu.]

Không thể mua? Không có trên địa cầu? Này là cái gì?! Đường Tư Kỳ bắt đầu tò mò

“Vậy nhiệm vụ chủ đề là gì? Hiện tại tôi có thể tiếp nhận nhiệm vụ đó không?”

[ Không thể. Bạn buộc phải tìm được đúng vị trí cất giấu nhiệm vụ thì khi ấy nhiệm vụ mới được kích hoạt.]

Đường Từ Kỳ: “…..”

OK, hệ thống là to nhất, hệ thống nói vậy thì nghe vậy chứ biết sao!

Đúng lúc này, tiếng tin nhắn Ting Ting vang lên

Cơm Cháy: [ Kỳ Kỳ, cậu xem triển lãm xong chưa? Bọn mình đang ở Tây Hồ nè, định lát nữa ngồi thuyền đi thăm cảnh hồ. Nếu cậu xong rồi thì đến đây mau nhé, ba đứa mình cùng thuê thuyền đi chung cho vui.]

Rời khỏi phòng tranh, Đường Tư Kỳ cũng đang không biết phải đi đâu. Đáng lẽ buổi chiều mới có hẹn leo núi cùng Cơm Cháy và Cam Cam, nhưng giờ họ gọi thì qua đó tụ họp trước cũng được. Dù sao thì chơi ba người cũng đông vui hơn một mình, biết đâu chừng lại bắt gặp cảnh đẹp nào thì sao.

Nghĩ là làm, Đường Tư Kỳ leo lên taxi chạy thẳng tới Tây Hồ.

Dò theo định vị Cơm Cháy gửi, Đường Tư Kỳ nhanh chóng tìm được hai người bọn họ.

Lúc này Cam Cam đang cò kè ngã giá với người chèo thuyền. Thấy Đường Tư Kỳ tới, cô ấy liền thông báo: “Giờ có ba loại, thuyền chèo tay thì có giá 150 đồng nhưng không gồm vé vào Tam Đàm Ấn Nguyệt. Còn tàu thì tàu lớn 70 đồng, tàu nhỏ 55 đồng, đều kèm theo vé tham quan. Các cậu muốn chọn loại nào?”

Cơm Cháy tuyên bố ngay: “Đương nhiên là loại rẻ nhất rồi, mình đi cho biết thôi chứ cũng không thích lắm.”

Đường Tư Kỳ nhiệt liệt đồng tình ngay nhưng Cam Cam lại thoáng chút do dự. Thấy vậy, Cơm Cháy nhăn nhó hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ cậu muốn ngồi thuyền chèo tay? Giá cao quá, mình thấy hơi lãng phí, không cần thiết cho lắm.”

Cam Cam cười cười giải thích: “Kỳ thực mục đích mình tới Hàng Châu lần này chủ yếu là muốn trải nghiệm cảm giác lênh đênh trên Tây Hồ. Khi còn nhỏ xem “Tân Thanh Xà Bạch Xà” mình đã ước được một lần tới đây ngồi thuyền rồi. Mà phải là thuyền gỗ chèo tay cơ, chứ hai loại tàu kia hiện đại quá, không cảm được.”

Cơm Cháy phá lên cười ha hả: “Bà muốn cảm cái gì? Bộ muốn nhập vai Bạch Xà à? Thế để mình làm Thanh Xà cho. Còn Kỳ Kỳ, cậu muốn vào vai gì? Hahaha”

Đường Tư Kỳ chật vật nín cười: “Tại hạ sẽ cố gắng diễn vai Hứa Tiên. Hy vọng hai cô nương đừng ghét bỏ.”

“Hahahahahaha!”

“Hahahahahaha! Không đâu! Hứa Tiên lúc nhỏ cũng là diễn viên nữ đóng mà. Haha, cũng xem như nhập vai một nửa, hahaha!”

Ba cô bạn ôm bụng cười nghiêng ngả.

Cuối cùng, vì mộng ước thuở bé của Cam Cam, cả ba quyết định thuê thuyền chèo tay.

Chỉ có điều Cam Cam nhất quyết đòi thanh toán toàn bộ chi phí thuê thuyền, không cho ai chia. Cơm Cháy và Đường Tư Kỳ nói gãy lưỡi cũng chẳng lay chuyển được nên cũng đành thôi, vui vẻ chiều lòng cô bạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận