Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 216 - Nhiệm vụ đặc biệt thứ sáu

Chương 216 - Nhiệm vụ đặc biệt thứ sáu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 216: Nhiệm vụ đặc biệt thứ sáu

Đang buồn phiền chồng chất, bỗng nhiên thấy con gái chủ động cầm cốc sữa chua lại đây, lòng Lưu Anh thoáng mềm ra vì xúc động.

Thím vươn tay nhận lấy, còn chưa kịp nói gì thì lão chồng ngồi kế bên đã phụng phịu lên tiếng: “Của ba đâu?”

Đường Tư Kỳ sượng trân. Cô chỉ làm có mỗi phần!

Nhưng không đành lòng nhìn dáng vẻ tủi thân đầy tội nghiệp của ba, Đường Tư Kỳ lại lạch bạch chạy xuống bếp làm thêm một phần nữa bưng vào.

Đường Duệ Thanh cười tít mắt, sung sướng cầm cốc của mình đi ra ngoài: “Hai mẹ con nói chuyện nhé, ba không làm phiền.”

Nhìn cái bóng lưng đủng đỉnh mà phát ghét, Lưu Anh lườm lườm rồi khẽ hất hàm về vị trí bên cạnh mình, ý bảo con gái ngồi xuống.

Đường Tư Kỳ làm theo, thu hết can đảm hỏi thẳng mẹ: “Vì sao mẹ cứ muốn con kết hôn?”

Lưu Anh không trả lời ngay mà múc một muỗng sữa chua bỏ vào miệng. Quả hạch giòn rụm, sữa chua mềm mịn, xoài chín thơm lừng, tất cả hoà quyện lại với nhau tạo thành hương vị rất lạ và rất ngon. Thím chưa ăn kiểu này bao giờ nhưng ngay muỗng đầu tiên đã thấy thích.

“Có con cái nhà ai lớn rồi mà không kết hôn?” Lưu Anh nói thản nhiên như một điều tất lẽ

“Con đang trong đúng độ tuổi dựng vợ gả chồng, cứ chần chờ người ta chọn hết thì chẳng tới lượt mình.”

Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Thế giới có biết bao nhiêu là người, làm sao chọn hết được. Với lại con không muốn kết hôn mẹ ạ.”

Vừa nghe thấy bốn chữ “không muốn kết hôn”, Lưu Anh cơ hồ nhảy dựng lên: “Sao có thể không kết hôn được? Bây giờ chưa thấy gì nhưng qua hai, ba năm nữa, bạn bè đồng trang lứa đều thành gia lập thất, con cái đề huề, chỉ còn mình mình cô đơn lẻ bóng. Rồi mọi người xung quanh sẽ đánh giá ra sao?”

Đường Tư Kỳ hỏi ngược lại: “Mẹ có muốn con hạnh phúc không?”

Lưu Anh buột miệng trả lời luôn không cần nghĩ: “Không ai trên thế gian này mong con hạnh phúc hơn mẹ.”

Đường Tư Kỳ thẳng thắn đưa ra quan điểm: “Nhưng mẹ à, kết hôn cũng chưa chắc sẽ khiến con hạnh phúc. Hơn nữa con không để ý cái nhìn của người khác. Trong khoảng thời gian nay con đang rất tích cực vẽ tranh và có không ít người thích tranh con vẽ.”

Đường Tư Kỳ đột ngột thay đổi chủ đề, Lưu Anh không rõ ý tứ nên đợi con gái nói tiếp

“Cùng với sự gia tăng của người hâm mộ, con phát hiện ra bất kể mình có cố làm tốt như nào thì cũng không thể làm hài lòng hết tất cả mọi người. Ở trên Weibo, có nhiều người thích con, ủng hộ con, nhưng cũng có không ít người chê bai, thậm chí buông lời tiêu cực. Nếu con chỉ chăm chăm nhìn vào những lời tiêu cực đó, cố tìm cách làm cho những người ghét mình quay sang thích mình thì con sẽ mãi mãi không được vui vẻ.”

Đường Tư Kỳ không trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt mẹ, kiên định nói: “Như thế nào mới thực sự khiến con hạnh phúc, cái này chỉ mình con biết. Còn nếu như vì sợ người ta nói này nói kia mà phải làm những việc bản thân không thích thì chắc chắn cả đời con sẽ không có hạnh phúc.”

Lưu Anh không lên tiếng, trầm mặc suy nghĩ.

Trước đây con gái chỉ biết gân cổ cãi bướng, chưa bao giờ bày tỏ quan điểm một cách rõ ràng, mạch lạc và chặt chẽ như thế này khiến thím khá bàng hoàng.

Tuy nhiên thím vẫn ngoan cố bảo vệ quan điểm của mình: “Thì cứ cho là mặc kệ thiên hạ đánh giá nhưng nếu không kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc.”

Đường Tư Kỳ gắt lên: “Vì cái gì?”

“Sau này hai chúng tôi về già hoặc khuất núi quy tiên thì ai sẽ ra mặt cho cô khi cô bị ức hiếp hả?” Lưu Anh nghiến răng nghiến lợi nhưng không khó để nghe ra vài phần nghẹn ngào ẩn khuất.

Phòng tuyến bên trong Đường Tư Kỳ cũng suýt chút sụp đổ nhưng cô vẫn cố nặn ra nụ cười thản nhiên: “Ôi giời, mẹ toàn lo xa. Sao mẹ dám chắc người ta sẽ một lòng một dạ với con cả đời? Giờ ly hôn đầy ra…”

Mặc dù đã rất nỗ lực nhưng hai mẹ con vẫn trống đánh xuôi kèn thổi ngược, mỗi người một ý, không ai chịu ai.

Nhưng chẳng hiểu vì sao Lưu Anh lại cảm thấy vui trong lòng. Tuy vẫn bất đồng quan điểm nhưng đã tốt hơn trước nhiều, chí ít con gái đã chịu mở lòng tâm sự cùng thím.

Đúng là khôn lớn rồi, ăn nói gãy gọn đâu ra đấy, cơ mà thím vẫn không tin con gái có đủ năng lực tự chăm sóc và bảo vệ bản thân.

Nói đến thế mà vẫn không tin thì chịu! Đường Tư Kỳ giơ cờ trắng đầu hàng. Được rồi, hôm nay tạm thời tới đây thôi, mâu thuẫn lâu năm không phải ngày một ngày hai là có thể xoá bỏ. Cũng may là cô đã tìm được phương hướng giải quyết.

Căng thẳng không được thì cô sẽ dùng chiêu mềm mỏng, mưa dầm thấm đất. Mỗi ngày thủ thỉ bày tỏ lòng mình. Tin chắc dù ba mẹ có không hiểu thì cũng sẽ cân nhắc, hạn chế bớt mấy cái trò xem mắt nhạt nhẽo vô vị kia.

Đúng lúc này di động vang lên, vừa vặn cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ cũng đi tới hồi kết. Đường Tư Kỳ lơ đãng ghé mắt, ngờ đâu suýt chút giật mình đánh rơi điện thoại

[ Nhiệm vụ đặc biệt thứ sáu: Dẫn ba mẹ đi du lịch.

Địa điểm: Tuỳ chọn

Thời gian: 2 tuần

Phần thưởng: Miễn phí vé máy bay khứ hồi và trợ cấp chi phí cơ bản mỗi ngày 300 nhân dân tệ.]

Đường Tư Kỳ chấn kinh há hốc miệng nửa ngày không ngậm lại được. Trời ơi, điên rồi, còn có kiểu nhiệm vụ thế này sao?!

Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, phải về phòng nghiên cứu thật kỹ lại mới được. Thế là cô nàng ba hoa bốc phét với mẹ thêm vài câu nữa rồi mau mau chóng chóng bịa đại lý do chuồn về phòng mình.

Đáng tiếc, hệ thống cũng không cung cấp quá nhiều thông tin.

Địa điểm tuỳ chọn, ngày giờ khởi hành tuỳ ý, thời gian du lịch hai tuần, cung cấp vé máy bay khứ hồi.

Uhmmm….xem ra đãi ngộ cũng không tệ ha!

Hiện giờ đang là cuối tháng tám, vì kỳ nghỉ hè chưa kết thúc, nhu cầu di chuyển đông nên vé máy bay rất đắt. Thấy được miễn phí cả chiều đi lẫn chiều về là đỡ được bao tiền rồi đấy.

Địa điểm cũng được tuỳ chọn, vậy thì dứt khoát chọn chỗ nào xa xa vào, chứ tới mấy nơi gần không cần đi máy bay thì chẳng phải bị lỗ à?!

Nên chọn chỗ nào ta?

Tuy hệ thống tuyên bố trợ cấp 300 đồng mỗi ngày. Nhưng dắt theo ba mẹ chắc chắn tốn hơn đi một mình nhiều. Tiền ăn ở, di chuyển, vé tham quan…cái gì cũng phải nhân ba. Vậy nên phải tuyệt đối tránh xa mấy khu du lịch chặt chém, tốt nhất là chọn chỗ nào hiền hoà, yên bình, giá thành bình ổn chút.

Cuối cùng là xét tới khía cạnh thời tiết, khí hậu. Hai lần cô đi Tây An và Tứ Xuyên đều đúng giữa hè. Mặc dù cảnh sắc rất đẹp, đồ ăn thức uống ngon lành nhưng nắng nóng cũng làm ảnh hưởng rất nhiều tới quá trình trải nghiệm. Đến cô còn nhiều lúc bị say nắng mệt lử đử thì thử hỏi ba mẹ có tuổi làm sao chịu nổi. Vì thế, rất nhiều địa điểm nhanh chóng bị loại khỏi danh sách.

Một bên là sổ ghi chép, một bên là điện thoại di động, Đường Tư Kỳ nằm sấp trên giường cẩn thận tra cứu thông tin từng nơi một, cân nhắc xem xét chỗ nào đáp ứng đủ những tiêu chí đề ra.

Lúi húi chọn chọn lựa lựa, đến lúc ngẩng đầu lên thì trời đã hừng sáng. Đường Tư Kỳ vươn vai ngáp dài một cái. Địa điểm đã chọn, lịch trình đã lên, giờ chỉ còn thương lượng với ba mẹ xem ngày nào xuất phát nữa là xách Vali lên đường thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận