Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 440 - Phiêu lưu thám hiểm

Chương 440 - Phiêu lưu thám hiểm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 440: Phiêu lưu thám hiểm

Theo lẽ thường, mọi người sau khi qua cổng sẽ rẽ trái đi theo chiều kim đồng hồ để tới World’s End trước. Đây là lộ trình lý tưởng bởi cung đường khá bằng phẳng, thể lực được phân bố đều suốt hành trình, không tiêu tốn quá nhiều sức lực, tuy nhiên điểm trừ duy nhất là nửa đoạn đường sau có nhiều chỗ trống trải nên tương đối nắng.

Còn nếu chọn đi theo hướng ngược lại tức là nghịch chiều kim đồng hồ thì thời điểm này hãn còn sớm, rất có khả năng gặp được nhiều loại động vật hoang dã. Tuy nhiên, đường đi chủ yếu phải leo núi sẽ tiêu hao nhiều thể lực, nhanh mất sức hơn.

Thân là một nhiếp ảnh gia dù không chuyên đi chăng nữa thì Cao Quang Vũ cũng hy vọng săn được thật nhiều ảnh thú hoang. Nhưng đi như vậy khá vất vả, vì nghĩ cho tập thể nên Cao Quang Vũ không nói gì.

Ấy thế mà trùng hợp sao Sở Hy Văn lại thay lời muốn nói: “Hay tụi mình rẽ bên phải đi, đi hướng ngược chiều kim đồng thế nào? Đằng nào cũng vất vả dậy sớm rồi phải ngắm thú hoang cho bõ công chứ.”

Đường Tư Kỳ thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Mặc dù cô không quá khoẻ nhưng đi bộ mấy tiếng đồng hồ hẳn không thành vấn đề. Chỉ lo là lo cho chị Trân thôi, chị ấy hơn bốn mươi tuổi rồi, không biết có chịu nổi hay không nữa.

Đường Tư Kỳ nhìn về phía Từ Trân: “Em đi đường nào cũng được, chị thì sao?”

Từ Trân đắn đo suy tính một hồi. Bất quá đã ra ngoài chơi thì phải chơi cho tới, sao có thể để thua mấy đứa trẻ được

“Chị đã đến Sri Lanka rất nhiều lần nhưng chưa đi công viên Horton Plains lần nào. Nếu đã tới đây rồi thì chị cũng muốn xem cho đã. Nghịch chiều thì nghịch chiều, sợ gì. Nhưng chị nghĩ chắc cũng không nhiều động vật hoang dã đâu vì dù sao chỗ này cũng là thắng cảnh du lịch mà.”

Thấy mọi người đều tán thành đề xuất của mình, Sở Hy Văn vui cực kỳ, cậu chàng lon ton chạy qua đỡ lấy tay bà chị: “Chị yên tâm để em dìu chị đi, nếu lát nữa chị có đi không nổi thì em sẽ cõng chị.”

Từ Trân vỗ yêu cậu em cười phá lên: “Đừng xem thường bà chị này, gừng càng già càng cay đấy. Chị đây thể lực hơi bị dẻo dai đám thanh niên các cậu chắc gì đã bằng gớm nữa! Có lo thì lo cho Tiểu Kỳ kìa, trông nó có vẻ gầy yếu, đừng để một lát hai đứa không đuổi kịp bà chị già này là ê mặt lắm nhé.”

Sở Hy Văn tức thì vòng tay còn lại qua khoác tay Đường Tư Kỳ, rồi nhẹt miệng giả giọng eo ẻo thái giám: “Để Tiểu Sở Tử cung tiễn hai vị nương nương hồi cung…”

“Phụt!” Đường Tư Kỳ bật cười thành tiếng. Sơ hở là tiểu phẩm, đúng là diễn viên có khác.

Cao Quang Vũ chỉ đứng một bên cười không tham gia. Anh trước nay vẫn luôn ít nói như vậy. Anh khiêng camera, hùng dũng dẫn đầu đoàn.

Ba người còn lại nối gót theo sau. Trạng thái tinh thần của cả nhóm rất tốt, dọc đường đi ríu rít nói cười rôm rả.

Khung cảnh thảo nguyên rộng lớn, trống trải. Trải dài trước mắt mọi người là những cánh đồng cỏ xanh mướt bất tận, thác nước róc rách, hồ nước mát lành, rừng cây um tùm rậm rạp không thấy điểm cuối. Horton Plains còn được người dân bản địa đặt cho cái tên khác là khu rừng trong mây (cloud Forest). Ban đầu Đường Tư Kỳ không hiểu vì sao nhưng giờ thì cô biết rồi. Chắc có lẽ bởi nó thường xuyên bị bao phủ bởi sương mù và mây dày đặc.

Ví dụ như lúc này đây, mặt trời vẫn chưa lên tới đỉnh, trong không khí vẫn còn vương cái giá lạnh chưa tan, trên cánh đồng sương giăng mờ lối, một vài tia nắng ban mai len lỏi qua kẽ lá tạo thành những cột sáng mỏng manh, sáng tối đan xen mông lung huyền ảo.

“Suỵt, nói bé thôi!” Cao Quang Vũ đi phía trước đột nhiên hạ thấp giọng nhắc nhở.

Ngay sau đó, anh lặng lẽ giơ máy ảnh lên, nhấn tách một cái.

Ba người phía sau vội vàng áp sát dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng rất tiếc chẳng thấy gì cả.

Sở Hy Văn đang định hỏi thì bị tiếng Đường Tư Kỳ cắt ngang.

Cô phấn khích tột cùng nhưng vẫn cố gắng vặn bé âm lượng xuống thấp nhất có thể

“Kìa…nhìn kìa, một con nai con. Ôi nó bé tí luôn, xinh quá!”

Sở Hy Văn lập tức nhìn theo hướng tay Tư Kỳ chỉ. Trong bụi cỏ rậm rạp nhú lên cái đầu nai bé xíu xiu rồi thoắt cái biến mất dạng.

“Tách tách…tách tách tách…”

Cao Quang Vũ bấm máy bằng tốc độ ánh sáng.

Sở Hy Văn sốt ruột chồm qua: “Sao sao chụp được không anh?”

Cao Quang Vũ bấm xem lại. Có hai tấm bị nhoè, còn lại đều nét căng, trong đó có một tấm bắt trọn khoảnh khắc nai con bật nhảy, hai chân trước cong lại hai chân sau duỗi thẳng đẩy người lao về phía trước, tư thế cực kỳ đáng yêu.

“AAAAA đỉnh vãi, anh Quang đỉnh nhất!”

“Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi.”

Từ sau khi gặp nai con, hội ba người bà tám phía sau không cần nhắc nhở tự động đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Thì vốn dĩ cứ tưởng người ta quảng cáo nhằm thu hút khách du lịch thôi nào ngờ công viên này lại nhiều thú hoang tới vậy, mới đi mấy bước đã gặp rồi.

Lát sau, bọn họ lại đụng trúng một chú thỏ hoang đang lang thang đi kiếm đồ ăn sáng. Nghe tiếng bước chân người, nó vội vã chui tọt vào trong hang đá. Cũng may Cao Quang Vũ nhanh tay lẹ mắt chộp kịp chứ không Từ Trân đi tuốt phía sau có mà chòm lông đuôi con thỏ màu gì cũng chẳng kịp thấy.

Nhóm Đường Tư Kỳ gần như là top khách tham quan đầu tiên trong ngày. Hơn nữa diện tích công viên cực rộng lớn, vì để đảm bảo canh chuẩn thời gian đẹp nhất ngắm nhìn World’s End mà hầu như mọi người đều lựa chọn đi theo lộ trình thuận chiều kim đồng hồ. Chỉ có nhóm này là ngược đời đi nghịch chiều thế nên từ nãy đến giờ bọn họ không gặp bất cứ một con người nào khác. Quả thực cảm giác rất phiêu lưu mạo hiểm, vừa rợn rợn lại vừa kích thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận