Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 468 - Cảm giác đặc biệt

Chương 468 - Cảm giác đặc biệt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 468: Cảm giác đặc biệt

Đường Tư Kỳ ngẫm nghĩ, người ta tặng đi rất nhiều mà không cần nhận lại, nếu đã thích tranh mình như thế chi bằng vẽ riêng cho người ta một bức

[Thế này đi bạn thích cái gì lần sau livestream mình sẽ sáng tác riêng cho bạn một bức.]

Tim Sở Hy Văn đập dồn dập. Cô ấy nói sẽ vẽ riêng cho mình. Chỉ riêng mình mà thôi.

Cảm giác đặc biệt khiến Sở Hy Văn sung sướng phát điên.

Anh nhanh chóng hồi đáp: [Tôi rất thích chuyến du lịch Sri Lanka vừa rồi của mọi người, nhất là Sở Hy Văn rất soái rất điển trai, nếu có thể hãy vẽ về Sở Hy Văn nhiều hơn đi.]

Đọc dòng tin nhắn mà Đường Tư Kỳ phì cười tại chỗ. Vì biết là không có khả năng chứ không Đường Tư Kỳ cũng nghi Sở Hy Văn giả dạng fan cuồng vào trêu cô, vì giọng điệu y hệt, rất tự luyện.

Mà nhắc mới nhớ, không biết tình hình thử vai đến đâu rồi, bây giờ đang làm gì nhỉ?!

Cô lướt nhanh trên màn hình gửi câu trả lời: [Thể theo yêu cầu của bạn sau này Sở Hy Văn sẽ xuất hiện nhiều hơn nhé. Chúc bạn ngày hôm nay nhiều niềm vui^^]

Và thế là những lần phát live sau, Đường Tư Kỳ vẽ nhiều cảnh có Sở Hy Văn, đặc biệt là trong hình tượng chibi cực kỳ dễ thương. Nhờ hiệu ứng từ chuyến du lịch nên fan của cô rất có thiện cảm với anh, và fan anh kéo vào xem live của cô ngày một động. Đặc biệt dạo gần đây hoạt động rất sôi nổi, ngày nào cũng kéo nhau vào canh live.

“Ôi trời dễ thương chết tôi. Đại thần vẽ Hi Hi đáng yêu quá, siêu cấp siêu cấp đáng yêu moahh moahh!”

“Chết rồi tui hoang mang quá. Hình như tui không phải fan chân chính mấy bà ơi. Tự nhiên tui lại thích Hy Văn trong tranh hơn Hy Văn ngoài đời thực mới chết chứ. Tui cần thuốc plzzz!”

“Yên tâm, không phải mình bà, tui cũng thích hình tượng Hy Văn ngộ nghĩnh dưới ngòi bút của Tiểu Kỳ. Vừa nghiêm túc vừa khôi hài, chết mê cái khí chất này mất thôi. Mà này mấy bà bảo Hy Văn ngoài đời ra sao nhỉ, nếu giống như này thật chắc tôi nguyện làm fan anh suốt đời suốt kiếp.”

Hôm nay kết thúc phiên live, Đường Tư Kỳ rảnh rỗi không có việc gì làm liền lên đọc bình luận rồi khúc khích ngồi cười một mình. Mấy bà fan cứ khéo lo, tất nhiên ngoài đời thực còn hài hơn gấp mười gấp trăm. Không có người thật việc thật làm cơ sở tham khảo thì sao cô bịa ra được.

Cách ngàn dặm xa xôi, người nào đó hễ xong set quay là nhanh nhanh chóng chóng chui tọt vào một góc kín đáo, khi thì trong phòng nghỉ, lúc là xe bảo mẫu hoặc có khi đặt đít tạm xuống bậc thang sau hậu trường mở điện thoại lên xem live rồi ngây ngốc cười nụ cười si khờ.

Có đôi khi ngứa tay liền bình luận vài câu đúng kiểu fan cuồng nghìn năm

“Đại thần nghỉ ngơi sớm một chút, đừng ngồi vẽ lâu quá không tốt cho cổ vai gáy.”

“Đại thần hẹn gặp lại nhaaa!”

Nhưng còn chưa kịp tặng hoả tiễn với máy bay Đường Tư Kỳ đã tắt mất. Sở Hy Văn chưng hửng buồn bã muốn đập đầu vào gối khóc ròng. Nhưng không sao, hôm nay không tặng được thì mai tặng, Tư Kỳ còn phát live nhiều mà.

Mấy ngày nay Sở Hy Văn cực dễ tính, người lúc nào cũng lâng lâng không chạm đất, tâm tình thì phởn phơ như tắm trong gió xuân, chạy show cực như thú mà ai nói gì cũng cười.

Đến nỗi người trợ lý cũng phải cảm thấy lạ: “Anh Hy Văn, sao anh cứ cười suốt thế?”

Sở Hy Văn giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc, trợ lý liền ngó đầu qua. Anh chìa điện thoại sang vẻ mặt khoe khoang: “Thấy gì không? Anh đấy, đáng yêu đúng không? Có phải nét vẽ rất có hồn, rất sinh động không, khà khà”

“….vâng, đúng là rất…đáng yêu” trợ lý miệng nói vậy nhưng đáy lòng thở dài thườn thượt. Xem ra nghệ sĩ nhà mình là fan cuồng thật rồi. Việc này nhất định phải giấu Liêu ca, nếu không chắc chắn tiêu đời.



Đường Tư Kỳ mài mông ở nhà suốt một tháng ròng mới hoàn thành hết công việc trong tay.

[Bởi vì phòng live càng lúc càng có danh tiếng, thu hút nhiều lượt xem nên người chơi được thưởng 1 giờ Công Năng Thần Bút.]

Lâu rồi không thấy thông báo gì mới, đột nhiên xuất hiện lại còn tặng quà thế này thì thích phải biết. Đường Tư Kỳ hí hửng mở giao diện, để xem cậu em đang làm gì nào. Lần cuối cô đăng nhập là cách đây một tháng rưỡi, vào xây nhà kho cho Tiểu Bạch. Không biết giấc mơ đồng áng của em ấy tới đâu rồi.

Vừa click mở hệ thống, bên tai liền triển đến tiếng “gâu gâu!”

Đường Tư Kỳ nhoẻn miệng cười, chắc chắn là con chó đốm cô vẽ đây mà.

Nhưng nhìn toét cả mắt chẳng thấy bóng dáng con chó nào hết. Đột nhiên có một vật thể màu trắng đốm cam xẹt ngang màn hình.

Đường Tư Kỳ giật cả mình. Vừa rồi cái gì bay qua thế nhỉ? Nhìn màu lông thì hẳn là con mèo rồi. Chính tay cô sáng tác ra nó mà, sao có thể nhìn nhầm được.

Nhưng nó lợi hại đến vậy sao, có thể vượt nóc băng tường?

Một lát sau, cái đuôi bông xù thò ra từ góc trái màn hình, đủng đỉnh phất qua phất lại.

Ha ha ha, đích thị là nó rồi, không biết hai đứa nó đang nghịch gì đây, mà Tiểu Bạch đâu rồi? Đường Tư Kỳ di ngón trỏ ra phía ngoài hàng rào. Một màu xanh mướt đập vào mắt cô. Bên dòng sông nhỏ, trâu đang nhẩn nha gặm cỏ. Con chó đốm chạy nhảy lăng xăng. Tiểu Bạch ngồi xổm dưới đất, không biết đang làm gì nữa.

Đường Tư Kỳ kéo màn hình tới gần chỗ cậu, phóng to lên liền phát hiện trước mặt Tiểu Bạch là một mầm cây héo rũ. Đường Tư Kỳ không rõ là giống cây gì nhưng khuôn mặt Tiểu Bạch thì đủ loại cảm xúc, có đau khổ buồn thương đan xen vài phần nghi hoặc không cam tâm.

“Tiểu Bạch?” Đường Tư Kỳ khẽ gọi.

Vẻ u sầu lập tức tiêu tán, Tiểu Bạch ngước đầu cười: “Cô chủ cô tới rồi!”

“Em đang nhìn gì thế?”

“À…em định gieo dưa hấu mà thất bại rồi cô chủ ạ.”

“Dưa hấu?”

“Vâng, đợt trước cô chủ check-in quán điểm tâm em được thưởng hạt giống dưa hấu. Em bèn gieo xuống đất hy vọng mai này sẽ có một luống dưa trĩu trịt ăn thoải mái. Cơ mà hỏng hết rồi, haizzz…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận