Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 396 - Tắm cho voi

Chương 396 - Tắm cho voi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 396: Tắm cho voi

Bàn tay nhỏ cầm cỏ khô vẫn hiên ngang giơ thẳng về phía trước, chắc có lẽ con voi cũng không muốn doạ cậu bé dũng cảm nên nó thu vòi lại tiện thể cuốn luôn nắm cỏ.

Lạc Tuấn Bảo “A” lên một tiếng rồi lao vụt vào lòng mẹ, giấu mặt đi. Hiếm khi nào cu cậu bị doạ sợ tới vậy.

Nhưng sợ thì sợ vẫn tò mò lắm, cu cậu đánh bạo quay đầu lại thì kỳ diệu sao con voi vẫn đang đứng đó nhìn cậu.

Đường Tư Kỳ không khỏi cảm thán, chắc có lẽ không chỉ các bạn nhỏ thích động vật mà chính các con vật cũng rất có cảm tình với tụi nhỏ.

Tới lượt Đường Tư Kỳ cho voi ăn, cô tiện tay kéo luôn thằng cháu theo. Lần này Lạc Tuấn Bảo bạo gan hơn, dám duỗi tay sờ sờ cái vòi voi.

“A…hahaha…con sờ được rồi.”

Từ đầu hướng dẫn viên vẫn luôn cổ vũ mọi người mạnh dạn tiếp xúc với voi nhưng khổ nỗi thân hình con voi quá đồ sộ cộng thêm cái vòi sun sun như con đỉa khổng lồ, nhìn thôi cũng đủ doạ người rồi, người lớn sờ còn run tay huống chi tụi con nít. Lạc Tuấn Bảo là đứa trẻ đầu tiên dám sờ thử khiến hai anh em nhà kia hâm mộ rớt tròng mắt cũng nhao nhao đòi bắt chước.

Song thằng anh gan lớn hơn còn cô em gái thì nhút nhát, cứ thập thà thập thò muốn lắm nhưng lại không dám tiến lên. Thằng anh trề môi đầy ghét bỏ, em gái tủi thân khóc thút thít may có Lạc Tuấn Bảo đi qua an ủi

“Không sao đâu, em đừng sợ. Em thử cho nó ăn trước đi, lấy nhúm cỏ khô như thế này này. Đó, em thấy chưa, chúng không làm đau mình đâu.”

Lạc Tuấn Bảo chỉ định làm mẫu cho bé gái thôi nào ngờ chú voi tinh nghịch lại một lần nữa dùng chiếc vòi dài trêu chọc cậu làm Lạc Tuấn Bảo nhột cười khanh khách.

Đúng là không đáng sợ lại có vẻ rất vui nữa, bé gái lập tức lau nước mắt, dè dặt kéo ống tay áo Tuấn Bảo: “Anh ơi em cũng muốn làm giống anh.”

Lạc Tuấn Bảo bốc nắm cỏ khô để vào tay cô bé: “Đây em cầm lấy, cũng không cần phải rướn cao quá đâu, vòi voi rất dài nó có thể với tới em.”

Ai ngờ đâu tiến tới là một chú voi con, cái vòi của nó còn ngắn mà cô bé lại đứng quá xa, nó với thế nào cũng không tới. May thay voi mẹ ở gần lập tức ứng cứu, voi mẹ nhẹ nhàng cuốn nắm cỏ khô trong tay cô bé đút cho voi coi ăn.

Voi con khoái chí cười híp mắt, hai cái tai phẩy qua phẩy lại như hai chiếc quạt nom đến là đáng yêu.

Bé gái ngây ngẩn không dám tin: “Em…em cho được voi ăn rồi?!”

Lạc Tuấn Bảo cổ vũ: “Chứ sao, em rất siêu đấy.”

Góc bên kia, Đường Tư Kỳ không ngừng xuýt xoa với Từ Thiên Ngưng: “Trùi trùi, xem con trai nhà mình ấm áp chưa kìa, thế này đi học các bạn nữ không mê mới lạ.”

Từ Thiên Ngưng cười cười, kỳ thực chị không dạy con những cái này nhưng đúng là Tuấn Bảo từ bé đã rất biết quan tâm người khác. Các cô ở trường mẫu giáo cũng hay khen Tuấn Bảo hoà đồng với các bạn, tuy nhiên chị nghe thì biết vậy thôi chứ cũng chưa thấy bao giờ tại trong nhà không có trẻ con, sau giờ học Tuấn Bảo hầu như không xuống sân tiểu khu chơi mà thích ở nhà vẽ tranh hơn.

Cho tới tận hôm nay, nhờ chuyến du lịch mà chị mới phát hiện thì ra con trai mình cũng có một mặt ga-lăng như vậy. Mai này lớn lên cũng phải nhớ luôn dịu dàng và che chở phụ nữ như thế con nhé.

Cuối cùng cũng đến khúc mọi người chờ mong nhất, đó là tắm cho voi.

Hướng dẫn viên dẫn mọi người đi xuyên qua rừng cây rậm rạp tới một khoảng đất rộng, hơi trũng như lòng chảo. Ở đây có một cái hồ nước, khá nông thôi, người đi xuống cũng chỉ lưng lửng bắp chân, không có gì nguy hiểm.

Bởi vì hôm nay đông trẻ con nên đối tượng được phục vụ tắm rửa là một bé voi nhi đồng cực kỳ đáng yêu.

Lạc Tuấn Bảo và lũ nhóc sướng quắn quéo tay chân.

Ban nãy trên đường tới đây nó cứ sợ mình lùn quá, với không tới thì tắm rửa cái nỗi gì, có khi rửa chân cho voi cũng chẳng xong. Không ngờ trại voi lại chu đáo tới vậy, dắt ra một bé voi con không thể xinh xắn hơn.

Voi con còn nhát, ban đầu không dám lại gần người. Nhưng ngay khi nhìn thấy hồ nước xanh mát thì nó chả còn quan tâm gì nữa, lập tức lội ngay xuống.

Trời hè nóng hầm hập như đổ lửa mà tụi nó thân hình cao to chẳng gì có thể che chắn được thế nên chúng rất khoái tắm nước mát để hạ nhiệt cơ thể.

Voi con lặn ngụp dưới hồ nước, mình mẩy ướt sũng rồi mà coi bộ vẫn chưa thoả mãn lắm.

Lúc này, người phụ trách đưa bọn nhỏ tới sát bên hồ rồi hướng dẫn:

“Giờ các cháu làm giống chú nhé, chúng ta lấy bùn dưới hồ xoa lên mình voi, chúng sẽ thích lắm.”

“Nhưng làm vậy không sợ voi bị bẩn ạ?”

“Không sợ, lát nữa dùng nước rửa là sạch.”

Lạc Tuấn Bảo nhớ tới hình ảnh bà dì mỗi tối, đột nhiên phá lên cười: “Haha, voi đắp mặt nạ bùn.”

Hai anh em nhà kia sợ dơ chỉ dám đứng mé mé trên bờ nhìn. Nhưng Lạc Tuấn Bảo thì không sợ, cậu xông xáo đi theo người hướng dẫn. Với lại ban nãy đã thay đồ bảo hộ rồi mà, khó khăn lắm mới có được cơ hội chạm vào voi, dơ một chút cũng có sao đâu.

Lạc Tuấn Bảo học theo thao tác của người hướng dẫn, vớt bùn xoa xoa lên mình voi rồi phun nước giúp nó kỳ cọ.

Voi con một hồi đứng lên, một hồi quỳ xuống như muốn nói: “Bên trái một chút, đúng đúng chính là chỗ đó…àiiii đã ngứa quá…”

Phía hồ đối diện, Từ Thiên Ngưng cùng Đường Tư Kỳ cũng đang hợp sức tắm cho một con voi lớn hơn. Ban đầu chị hơi lo lắng cho Tuấn Bảo, chốc chốc lại phải ngó qua xem con thế nào nhưng thấy cu cậu cười không thấy tổ quốc đâu thế kia thì chắc không có vấn đề gì rồi.

Kỳ cọ gãi ngứa chán chê, giờ tới công đoạn xối nước. Ai ngờ đâu lũ voi cũng tinh nghịch lắm nhé, người tắm cho nó thì nó cũng tắm cho người. Con voi hút một hơi đầy vòi nước rồi phun phèo phèo, tất cả lũ nhóc không đứa nào thoát, vừa cười khanh khách vừa hò nhau chạy tán loạn.

Lưng áo Lạc Tuấn Bảo ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước hồ nhưng nụ cười thì chắc chắn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận