Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 124 - Triết lý của nàng béo

Chương 124 - Triết lý của nàng béo

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 124: Triết lý của nàng béo

Dạo hết một vòng bảo Tàng Nam Kinh, vừa mãn nhãn vừa tăng vốn kiến thức lịch sử, Đường Tư Kỳ thoả mãn ra về.

Mặc dù sau đó không kiếm thêm được viên kim cương nào nữa nhưng Đường Tư Kỳ vốn là người biết đủ. Hiện trong tay đang sở hữu bốn viên kim cương và biết điểm đến tiếp theo là Chùa Báo Ân, không cần phải mù mờ dò dẫm từng bước như vậy đã là may phước lắm rồi.

Nắm rõ tình hình nên mọi chuyện cũng thong thả hơn, Đường Tư Kỳ định lượn qua khu phố ẩm thực kế bên Bảo Tàng Nam Kinh để lấp đầy cái bụng rỗng rồi mới tiếp tục chuyến hành trình tới thăm Chùa Báo Ân.

Kế hoạch là vậy nhưng đôi khi thực tế lại xuất hiện những biến số bất ngờ, tỷ như lúc này đây vừa bước chân tới cổng viện bảo tàng thì Đường Tư Kỳ nhận được một tờ bướm, bên trên viết

[ Dương kịch “Mã Nương Nương”. Vở tuồng cổ ca ngợi và tri ân lòng nhân từ, chính trực của Mã Hoàng Hậu.]

Đường Tư Kỳ mừng như vớ được vàng. Ban nãy tình cờ xem được một trích đoạn nhỏ trong vở “Bạch Xà Truyện” mà cô nàng đã thích mê tơi, lúc khép màn còn luyến tiếc không nỡ rời đi vì thực lòng cô rất thích thể loại hí kịch Giang Tô. Cứ tưởng chuyện tốt chỉ đến đây thôi, nào ngờ trước khi về lại ăn may vớ được cả một vở kịch dài, đã vậy còn liên quan tới Mã Hoàng hậu nữa chứ.

Thế này thì nhất định phải ở lại xem thôi, lát về ăn sau cũng được.

Tuy nhiên, không giống như trích đoạn “Bạch Xà Truyện” ban nãy, “Mã Nương Nương” là vở tuồng được đầu tư bài bản và trình diễn chính thức nên phải bỏ tiền mua vé vào xem.

Giá tiền ba mươi đồng một vé. Đường Tư Kỳ không chút nghĩ ngợi, rút hầu bao mua ngay lập tức rồi hào hứng tiến vào khu vực ghế ngồi, đợi tới giờ biểu diễn.

Trong lúc đợi, cô cũng chẳng ngồi không mà tranh thủ lên mạng tìm đọc trước nội dung vở kịch, để tránh cho lát nữa xem không hiểu.

Thì ra vở kịch nói về câu chuyện có một hoạ sư dâng lên Chu Nguyên Chương bức tranh Quan Âm Tống Tử đi chân trần rất đẹp và tinh xảo. Nhưng khổ nỗi Chu Nguyên Chương lại nhạy cảm quá mức đến độ bị ám ảnh về quá khứ của bản thân. Vừa thấy bức hoạ là Hoàng đế nổi giận lôi đình, cho rằng vị hoạ sư kia đáng âm thầm chế giễu xuất thân hèn kém của mình thế nên đã lập tức hạ lệnh chém đầu.

Ngay khi biết chuyện, Mã Hoàng hậu đã cải trang thành dân nữ định xuất cung để cứu mạng người hoạ sư. Nào ngờ giữa đường bị thị vệ bắt được, tống vào ngục giam. Trong suốt quá trình, Mã Hoàng hậu nhất quyết không hé răng để lộ thân phận. Đến khi gặp Hoàng thượng, bà chọn cách đứng quay lưng về phía người, dùng tình cảm phu thê mấy mươi năm để lay động người, khuyên can người nên khoan dung nhân từ, lấy thiện đức để bình thiên hạ.

Cuối cùng, Chu Nguyên Chương đã nghe ra và đồng ý thả người hoạ sư.

Hết vở kịch, Đường Tư Kỳ lại một lần nữa thay đổi nhận định của bản thân về vị Hoàng đế này. Nhưng trước khi đưa ra kết luận, cô cẩn thận lên mạng tra cứu thêm thông tin. Thì ra Chu Nguyên Chương bản tính nóng nảy, mỗi lần giận lên là hùng hổ đòi chém đòi giết. Cũng may có Mã Hoàng hậu ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ nên đã giúp Hoàng đế hoá giải không ít phong ba bão táp.

Chẳng vậy mà tình cảm phu thê của hai người họ đã được lưu danh sử sách, dựng thành hí kịch để lưu truyền cho con cháu đời sau.

Tới đây mới thấy câu nói “đằng sau thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng một người phụ nữ” luôn đúng trong mọi thời đại, mọi gia đình, kể cả là bậc đế vương thì cũng không ngoại lệ.

Dương Kịch là hí kịch vùng Giang Tô, được xếp vào di sản văn hoá phi vật thể. Vậy thì vở tuồng cổ “Mã Nương Nương” cũng được xem là văn vật cấp quốc gia rồi. Hẳn là đủ điều kiện để Check-in chứ nhỉ?!

Mang theo do dự, Đường Tư Kỳ chơi liều nhấn thử. Nào ngờ liều ăn nhiều

[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in vở Dương kịch “Mã Nương Nương”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +1 viên kim cương, +500 đồng vàng, +24 giờ sinh mệnh. Bảo khố: 13.537 đồng vàng. Thọ mệnh: 322 giờ đồng hồ. ]

Lâng lâng rời khỏi Bảo Tàng Nam Kinh với năm viên kim cương trong túi, Đường Tư Kỳ lập tức dùng một viên để gia hạn thời gian ưu đãi khoá học vẽ.

Hôm nay đi một ngày, vừa kiếm được vàng vừa kiếm được kim cương. Vậy là số vàng hôm trước bỏ ra mua khoá học vẽ cho Tuấn Bảo cũng xem như hoàn vốn rồi. Quả nhiên có đi là có thu hoạch!

Đúng lúc này, di động rung lên thông báo mới, là Cơm Cháy gửi tin nhắn đến

Cơm Cháy: [ Haha Kỳ Kỳ thân yêu! Mình mang cậu đi quảng cáo khắp nơi nè, các đồng nghiệp trong tiệm đều follow Weibo của cậu rồi đó. À phải rồi, cậu đến Nam Kinh đã thưởng thức món gì ngon chưa, kể mình nghe xem nào?]

Đường Tư Kỳ trả lời tỉnh bơ: [ Chưa! Mình chưa ăn gì hết! ]

Cơm Cháy: [ !!!!!!! Cái gì?? Đến Nam Kinh mà chưa đi ăn miến tiết vịt? ]

Đường Tư Kỳ: [ Tớ chưa…]

Cơm Cháy: [ Thế còn vịt quay? ]

Đường Tư Kỳ: [ Cũng chưa luôn…nhưng mà chẳng phải vịt quay Bắc Kinh mới là nổi tiếng nhất à? ]

Cơm Cháy: [ Rồi vịt muối? Vịt muối thì sao? Đừng nói với mình là cậu cũng chưa ăn nhaaaa !! ]

Đường Từ Kỳ: [ Ờ thì cũng chưa…]

Cơm Cháy: [ Bao nhiêu món ngón, cái gì cũng chưa ăn, vậy cậu tới Nam Kinh làm gì hả con nhỏ kia? ]

Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười, qua tin nhắn điện thoại cô có thể dễ dàng tưởng tượng được vẻ mặt ghét bỏ của Cơm Cháy. Đối với nàng mập đồ ăn luôn là tối thượng, đi du lịch mà không thưởng thực mỹ thực thì đúng là phí phạm cả chuyến đi

[ Thì mình cũng vừa tới lúc trưa mà…được rồi được rồi, mình biết rồi, miến tiết vịt đúng không, giờ mình đi liền đây. Nhưng sao toàn mấy món có liên quan đến vịt thế, bộ người Nam Kinh chỉ thích ăn vịt thôi hả? ]

Cơm Cháy: [ haha, ừ, hồi mình tới đó du lịch có học được câu này ‘không có con vịt nào bơi khỏi sông Trường Giang ở Nam Kinh’, haha, nghe ghê ha. Nhưng mà miến tiết vịt ở đó ngon lắm, mình đề cử tiệm Dư Vị. Thấy bảo là quán ăn gia truyền, hương vị chính tông đấy. Cậu đi ăn liền cho mình đi. Bây giờ đi ngay, không được ậm ừ rồi lại để đó cho xem.]

Đường Tư Kỳ: [ ok ok, giờ mình đi ngay đây!]

Nói chuyện với Cơm Cháy một hồi, Đường Tư Kỳ như thể bị tẩy não, trong đầu lúc này chẳng có gì khác ngoài vịt và vịt. Lại đúng lúc đang đói bụng thế nên nghe tới đồ ăn càng cồn cào ruột gan tợn, thế là cô nàng vội lên mạng tìm địa chỉ.

Trời đất, không tìm thì thôi, tìm rồi mới biết tiệm Dư Vị quả thực rất nổi tiếng, chi nhánh trải rộng khắp đất Nam Kinh, ngay gần chỗ cô đang đứng cũng có một tiệm luôn. Thiên thời địa lợi nhân hoà, Đường Tư Kỳ lập tức khởi hành lên đường luôn.

Khi cô tới nơi, trong quán đã đầy ắp khách, phải len mãi mới kiếm được một chỗ trống. Tuy nhiên điều ấy không làm cô phiền lòng mà ngược lại càng an tâm hơn gấp bội, bởi Cơm Cháy đã nói rồi “đông khách tức là ngon, cứ yên tâm mà chiến!”

Triết lý này Đường Tư Kỳ đã áp dụng và đều trúng trăm phần trăm, chưa trật phát nào!

Hơn nữa Dư Vị là chuỗi cửa hàng lớn, làm ăn bài bản, không gian trong tiệm cũng thoáng mát sạch sẽ, bài trí bắt mắt, rất có thiện cảm ban đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận