Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 330 - Ơn trời, sống rồi!

Chương 330 - Ơn trời, sống rồi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 330: Ơn trời, sống rồi!

Máy bay từ từ hạ độ cao, mọi thứ dần hiện rõ trong tầm mắt, Đường Tư Kỳ bắt đầu nghĩ tới chuyện tối nay ăn gì, nghĩ tới nụ cười ấm áp của chị Thiên Ngưng cùng cái giọng điệu già khằn khú đế của nhóc con Tuấn Bảo.

Nhưng càng xuống thấp mưa càng nặng hạt, Đường Tư Kỳ thậm chí còn nhìn thấy giọt mưa bắn lên cửa kính máy bay để lại những vệt nước dài ngoằn ngoèo.

Đúng lúc tất cả mọi người đang trong tư thế hơi chúi đầu chuẩn bị đáp đất thì đột nhiên Đường Tư Kỳ thấy cơ thể bị kéo ngửa ra sau, lồng ngực như có một sức nặng vô hình ập tới rồi cả người bị nhấc bổng lên không trung một lần nữa.

Cái quái gì vậy?

Không phải chuẩn bị hạ cánh sao? Sao tự dưng lại cất cánh?

Mà lần cất cánh này không hề suôn sẻ như lúc ban đầu, thân máy bay rung lắc chao đảo, mọi thứ trong khoang xóc nảy kịch liệt.

Mấy đứa nhóc sợ hãi khóc thét, đâu đó đã bắt đầu vang lên tiếng niệm Phật, tiếng xin Chúa, khấn vái cửu huyền thất tổ phù hộ, thậm chí một số người đã nấc lên đầy tuyệt vọng.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Chân tay Đường Tư Kỳ lạnh ngắt.

Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?

Không phải chuẩn bị đáp xuống sân bay Phố Đông sao? Sao tự nhiên lại trở ngược lên trời?

Chẳng lẽ là có trục trặc gì?

Máy bay tiếp tục xoay vòng vòng ở trên không. Ruột gan Đường Tư Kỳ rối loạn như kiến bò chảo nóng. Thậm chí cô đã nghĩ tới trường hợp hôm nay không thể đáp tại Phổ Đông, phải bay sang sân bay lân cận để hạ cánh.

Toàn bộ quá trình không có một lời thông báo từ phi hành đoàn, thế nên sự lo âu càng lớn dần, nó lan tràn trong không khí, bóp nghẹt từng hành khách.

Ơn giời, ước chừng mười lăm phút sau máy bay một lần nữa hạ độ cao. Quá trình lần này êm ái hơn nhiều, mặc dù vẫn có chút gập ghềnh nhưng cuối cùng cũng thuận lợi đáp đất.

Khoảnh khắc bánh máy bay chạm xuống mặt đường băng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào một hơn.

Ơn trời, sống rồi!

Trong khoang khôi phục sự ồn ào huyên náo, cơ trưởng thông qua bộ đàm giải thích ban nãy vì điều kiện thời tiết xấu nên bắt buộc phải Go-around (1) và gửi lời xin lỗi tới toàn thể hành khách trên chuyến bay.

Lục tục theo mọi người xuống máy bay, Đường Tư Kỳ đờ đẫn như người mất hồn. Ai đẩy đi đâu thì cô đi đấy, chẳng còn xác định nổi phương hướng, tai ù đi không nghe rõ âm thanh.

Đi được vài bước, mắt cô hoa lên, chân mềm oặt, mất hết sức lực. Đường Tư Kỳ ngồi thụp xuống một băng ghế trống, hai bàn tay trắng bệch gắt gao bấu lấy nhau, cơ thể run lẩy bẩy.

Tới giờ cô mới ý thức được bản thân có bao nhiêu sợ hãi. Ban nãy mọi việc diễn ra quá nhanh, cô chẳng kịp biết gì nữa, chỉ thấy hơi khẩn trương mong sự việc mau chóng kết thúc, vậy thôi.

Nhưng xuống tới mặt đất rồi mới biết, vừa rồi cô thực sự sợ, rất sợ.

Thậm chí trong một thoáng cô đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, tai nạn máy bay, mãi mãi không thể về nhà gặp ba mẹ.

Nếu vậy, ba mẹ sẽ ra sao, họ chỉ có mình cô.

Không thể, chuyện đó không thể xảy ra, cô đã an toàn rồi, nguy hiểm đã qua, không sao hết, không sao hết…

Đường Tư Kỳ lắc đầu thật mạnh, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh vốc tới tấp nước lạnh lên mặt ép bản thân phải tỉnh táo. Sau đó đi ra băng chuyền lấy Vali rồi xuống tàu điện ngầm về nhà.

Từ Thiên Ngưng cùng Tuấn Bảo sớm biết hôm nay Đường Tư Kỳ sẽ trở về nên hai mẹ con trông đứng trông ngồi suốt từ sáng tới giờ.

Thấp thoáng thấy bóng dáng cô em ngoài cửa chính, còn chưa đợi thay giày vào nhà, Từ Thiên Ngưng đã vui vẻ lao vọt ra chào đón bằng một cái ôm thật nồng ấm

“Về rồi, cuối cùng cũng chịu về rồi đấy hả?”

“Ủa? Sao sắc mặt em kém quá vậy? Có chuyện gì hả?”

Từ Thiên Ngưng nhíu chặt mày, lo lắng hỏi dồn.

Đường Tư Kỳ cười trừ lảng tránh câu hỏi, quay sang vần vò cặp má bánh bao phúng phính của Tuấn Bảo, đến khi cu cậu la oai oái kháng nghị mới chịu buông tay

“Em không sao, chắc là đi đường hơi mệt. Em có đem quà về cho hai người.”

Từ Thiên Ngưng cau mày mắng: “Vội cái gì, em vào phòng nghỉ ngơi trước đi đã, những cái khác để sau nói.”

Đường Tư Kỳ chỉ cười cười, mở túi lấy quà đưa cho hai người họ rồi mệt mỏi lê bước về phòng mình, khép cửa lại.

Lạc Tuấn Bảo ôm rịt bộ hoạ cụ cùng tập tranh Cố cung trước ngực, hiển nhiên rất vui vẻ vì nhận được món quà yêu thích nhưng cũng không vì vậy mà không nhìn ra bộ dạng khác thường của bà dì: “Mẹ, Tư Kỳ không khoẻ à?”

Từ Thiên Ngưng xoa đầu con trai: “Không sao đâu, chắc dì ngồi máy bay đường dài nên bị mệt, để dì nghỉ ngơi một chút là khoẻ thôi.”

Tuy vậy Tuấn Bảo vẫn mặt ủ mày chau, sốt ruột chắp tay sau đít đi qua đi lại. Rõ ràng nhóc thấy Đường Tư Kỳ hôm nay lặng lẽ hơn mọi ngày. Chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Cuối cùng Từ Thiên Ngưng phải an ủi bằng cách: “Thôi được rồi, con đừng lo, để ngày mai mẹ tìm cơ hội tâm sự với dì, hỏi xem dì có chuyện gì buồn không ha.”

Có như vậy, Tuấn Bảo mới thôi nhăn nhó, yên tâm quay về phòng mình.

Bên này, Đường Tư Kỳ đang nằm bẹp như con gián trên giường. Mấy tháng mới trở về, chăn cũ, nệm cũ, mùi hương quen thuộc, cảm giác thư giãn thoải mái tới từng lỗ chân lông.

Tuy nhiên nhắm mắt một hồi, cô lại phảng phất có ảo giác chao đảo, xóc nảy giống hệt cái lúc máy bay đi qua vùng thời tiết xấu.

Tim cô đột ngột hẫng một nhịp, tay chân lạnh toát.

Đường Tư Kỳ mở bừng mắt, nhìn trân trối lên trần nhà một hồi lâu mới hoàn hồn.

Haizz, hôm nay thật sự là một ngày quá khó khăn.

===

Chú thích:

(1)Go-around là một thuật ngữ tiếng Anh trong hành không, chỉ động tác máy bay đang ở giai đoạn tiếp cận cuối cùng khi hạ cánh nhưng huỷ bỏ việc hạ cánh và bay lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận