Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 424 - Tâm như tro tàn

Chương 424 - Tâm như tro tàn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 424: Tâm như tro tàn

“Được rồi, hôm nay rất cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ. Em Trân xin được kết thúc phiên live sari tại đây. Mọi người chụp lại màn hình những bộ mình chọn rồi gửi thông tin liên lạc địa chỉ số điện thoại vào inbox cho em nhé. Em sẽ gửi hàng về nước rồi dựa theo địa chỉ gửi tới tận nhà cho các chị em. Chắc mất khoảng 1 tháng, các chị em chịu khó đợi nha!”

“Ok chị Trân, em sẽ đợi.”

“Cảm ơn chị Trân săn váy đẹp còn săn được cả người đẹp cho tụi em ngắm.”

“Haha, chị đẹp và anh đẹp vất vả rồi, cám ơn chị Trân nhé, mong chờ phiên live tiếp theo của chị.”

“Ê mọi người có thấy cậu trai vừa rồi nhìn hơi quen mắt không? Tuy rằng đã hoá trang nhưng tôi cứ thấy quen quen thế nào ấy, chắc chắn đã thấy ở đâu rồi nhưng tạm thời không nhớ ra.”

“Có ai ban nãy chụp lại màn hình không?”

“Ừ có ai chụp lại chia sẻ cho mọi người với, nếu quay lại được thì càng tốt, pha ban nãy buồn cười quá thể, tôi cũng muốn xem lại.”

Vất vả lắm Sở Hy Văn mới đợi được tới khi chị Trân hô kết thúc. Cậu chàng lao vội lao vàng vào phòng thay đồ, tháo ngay cái bộ sari diêm dúa trên người xuống.

Ông chủ nói rất có thành ý: “Cậu trai, cậu mặc bộ này rất đẹp, có muốn mua không?”

Đợi nghe chị Trân phiên dịch xong, Sở Hy Văn hoảng hốt như gặp ma: “Không không, tôi không cần, tôi thích mặc đồ nam hơn.”

Đường Tư Kỳ một tay chống eo, một tay liên tục xoa xoa hai bên hàm đã mỏi nhừ vì cái tội ban nãy cười quá nhiều. Cô đi vào một phòng thay đồ khác, cởi bỏ bộ sari, mặc lại quần áo của mình.

Công nhận quần bò áo thun vẫn là thoải mái nhất, tha hồ giơ tay nhấc chân, chẳng cần phải dè chừng giữ kẽ gì hết. Song cô cũng khá ưng bộ sari cuối cùng mình vừa mặc, thế nên bèn hỏi ông chủ: “Tôi có thể mua bộ này được không?”

Là một bộ sari màu lam nhạt, lớp lụa nhẹ nhàng ôm vừa khít cơ thể, hoa văn tinh tế trang nhã, rất phù hợp với khí chất của cô. Thế nên trong hơn mười bộ làm mẫu Đường Tư Kỳ thích bộ này nhất.

“Đương nhiên có thể chứ, nhưng mấy cô đã mua rất nhiều thế nên bộ này tôi tặng cho cô.”

“Thật sao?” Đường Tư Kỳ rất bất ngờ “là tặng cho tôi thật sao?”

Ông chủ hào phóng gật đầu: “Ban nãy thấy cô làm người mẫu rất vất vả. Cái này xem như tiền thù lao cô quảng cáo giúp cửa hàng chúng tôi.”

Sở Hy Văn nghe vậy cũng muốn đòi phần mình, ông chủ rất công bằng: “Ban nãy tôi ngỏ ý muốn tặng cậu một bộ nhưng chính cậu nói không cần.”

Không thể trả công bằng cái khác sao, ví dụ hiện kim chẳng hạn, nhưng đâu thể nói huỵch toẹt ra như vậy, Sở Hy Văn đành phải dối lòng: “Hờ hờ, ông chủ không cần khách sáo!”

Đường Tư Kỳ thẳng thắn hơn, người ta có lòng thì mình có dạ, tặng thì nhận thôi. Cô chân thành nói lời cảm ơn.

Lúc bước ra khỏi tiệm sari, Cao Quang Vũ suýt chút vấp ngã vì cứ mải hí hí há há cắm mặt vào điện thoại chia sẻ hình ảnh.

Vốn là dân mê du lịch, Cao Quang Vũ đặt chân tới rất nhiều vùng đất, chiêm ngưỡng rất nhiều kỳ quan thiên nhiên, trong chiếc Balo leo núi cỡ đại của anh lúc nào cũng cõng chiếc máy ảnh chuyên nghiệp với ống lens bự như cẳng chân, để có thể bắt trọn bất cứ khoảnh khắc đặc sắc nào xuất hiện trên đường. Thế nhưng từ khi đến Sri Lanka, chẳng thấy anh lôi máy ảnh ra lần nào, thay vào đó toàn chụp bằng điện thoại di động. Tuy nhiên những cứ “chộp” của anh đắt giá lắm, cứ phải gọi là đúng lúc đúng chỗ.

Ví dụ loạt ảnh của Sở Hy Văn chính là minh chứng. Bình thường không ưa nhau nên Cao Quang Vũ có chụp ai cũng không chụp cậu ấy, thế mà giờ đây số lượng hình của Tiểu Sở trong máy anh vượt xa tất cả mọi người.

Có lướt mấy trang cũng chỉ toàn một màu sari đỏ rực rỡ cùng cận cảnh nét mặt thẹn thùng của Sở Hy Văn hay đôi mắt biết cười lấp ló qua tấm mạng che mặt. Tất nhiên không thế thiếu khoảnh khắc tấm mạng che rớt xuống, Sở Hy Văn hoảng hốt, luống cuống và khôi hài ra sao đều được Cao Quang Vũ bắt trọn.

Bên kia Sở Hy Văn còn chưa hoàn hồn sau màn giả gái bất đắc dĩ, quay ra đã thấy ông anh chụp lén cả đống biểu cảm khó đỡ, Sở Hy Văn gắt um lên: “ANH QUANG! Anh có ý gì?!”

Đường Tư Kỳ cười hả hả: “Lưu lưu, em lưu hết.”

Chị Trân cũng góp vui ấn nhoay nhoáy muốn lõm màn hình điện thoại: “Toàn ảnh ăn tiền hahaha”

Cao Quang Vũ còn bồi thêm một câu: “Đảm bảo không out nét, không cần cảm ơn anh!”

Sở Hy Văn tâm như tro tàn, phen này xong đời rồi. Khoảng khắc sơ sảy ban nãy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, vốn cữ đinh ninh chắc không ai chụp kịp đâu, không ngờ anh Quang chụp được hết, hình nào hình nấy sắc nét rõ ràng như ban ngày, chỉ cần ai hơi quen cậu nhìn phát là nhận ra ngay.

Tiêu đời, tiêu thật rồi!

“Ban nãy em bị lộ mặt thật hở?” Sở Hy Văn mếu máo trông rõ đáng thương.

Từ Trân như mẹ hiền dịu dàng an ủi: “Lộ có tí ấy mà nhưng yên tâm điện thoại chị độ phân giải thấp, còn phát trực tiếp nữa hình sẽ càng mờ, không ai nhìn rõ đâu.”

“Thật không?” Sở Hy Văn cố bấu víu chút hy vọng mỏng manh.

Từ Trân với tay xoa đầu cậu như xoa đầu con trai: “Ai dà, mà kể cả có nhìn thấy mặt thì cũng đâu sao, cậu hoá trang giả dạng thành gái Sri Lanka rồi, có là thành cũng soi không ra.”

Vẫn là chị Trân biết ăn nói nhất, Sở Hy Văn nghe bùi tai gật như mổ cò: “Chị nói đúng, đến thánh cũng chẳng soi ra được!”

Giây trước mới mếu giây sau đã toét miệng cười ngay: “Hê hê, ban nãy chị bảo mời em bít tết hảo hạng đúng không? Chị chưa quên đấy chứ?!”

“Không quên tất nhiên là không quên rồi. Giờ chị dẫn ba đứa đi ăn bít tết ngon nhất Sri Lanka. À mà đợi chị gửi hàng cái đã, đỡ phải vác theo cả hình trình lỉnh kỉnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận