Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 75 - Mong ước thuở ban đầu

Chương 75 - Mong ước thuở ban đầu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 75: Mong ước thuở ban đầu

Cái con nhỏ này, lại nữa rồi! Đường Tư Kỳ lắc đầu bật cười. Chơi với nhau đã lâu, cô thừa hiểu tính tình Đậu Mễ vậy nên chẳng hơi đâu mà giận với dỗi, thậm chí còn nghĩ nếu có thể kiếm được một tấm vé nữa rủ Đậu Mễ đi chung thì vui biết mấy.

Nhưng rương bảo vật đâu phải dễ kiếm. Nhiệm vụ bình thường thì còn cố được chứ nhiệm vụ bí ẩn thì làm sao biết lúc nào nó kích hoạt. Cái này nằm ngoài khả năng của cô rồi, dù có muốn thế chứ muốn nữa cũng đành bó tay mà thôi.

Đường Tư Kỳ buông di động, định nhắm mắt ngủ thì chợt nhớ ra mình chưa sử dụng kim cương để kéo dài thời hạn khuyến mãi cho các vật phẩm. Thế là cô tức tốc vồ lấy điện thoại, thoăn thoắt đăng nhập ứng dụng.

Hiện giờ trong tay cô đang có 977 đồng vàng cùng 2 viên kim cương.

2 viên kim cương là đủ điều kiện kéo dài thời hạn cho 2 vật phẩm. Mà 977 đồng vàng cũng đủ để đổi Voucher Haidilao hoặc bộ chăn ga gối lụa Ai Cập.

Đứng trước sự lựa chọn, Đường Tư Kỳ bắt đầu đắn đo cân nhắc. iPad đương nhiên là tiện lợi và hữu dụng hơn laptop cùng tablet cộng lại. Nhưng Vali cũng rất cần thiết, tại chiếc Vali hiện cô đang dùng đã quá cũ và xuống cấp rồi.

Thế nên Đường Tư Kỳ quyết định dùng hai viên kim cương để kéo dài thời hạn cho iPad và Vali.

Còn dư lại Voucher Haidilao và bộ chăn ga gối lụa Ai Cập. Nhắm mắt cũng biết chọn bộ chăn ga gối có lợi hơn rồi, giá gốc 1500 nhân dân tệ mà chỉ đổi có 800 đồng vàng, quá là hời luôn!

Nhưng suy đi tính lại Đường Tư Kỳ vẫn lựa chọn lấy Voucher Haidilao. Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, tại cô chưa được ăn ở đó bao giờ, với cả đã hẹn Tuấn Bảo rồi. Hứa với trẻ con thì dù trời sập cũng không được nuốt lời!

Hơn nữa, đồng vàng từ từ có thể kiếm. Biết đâu sau này sẽ còn nhiều vật dụng thiết yếu với mức trao đổi hấp dẫn hơn thì sao.

Vậy nên quyết định cuối cùng của Đường Tư Kỳ là lấy 500 đồng vàng đổi Voucher trị giá 300 nhân dân tệ đi ăn lẩu Haidilao.

Xong xuôi, Đường Tư Kỳ buông di động vào hộc cạnh giường rồi nhắm nghiền mắt, kết thúc một ngày dài đầy thú vị nhưng cũng khá mệt mỏi.

Ban đêm, cô mơ thấy mình đi Check-in và vô tình đào được hẳn mười ngàn viên kim cương. Hệ thống cũng khen thưởng vô số đồng vàng, nhiều đến độ đếm không xuể. Cô lấy toàn bộ số vàng đổi Voucher Haidilao rồi cùng nhóc Tuấn Bảo hò hét nhảy múa như điên: “Yeahhh, từ giờ chúng ta có thể ăn Haidilao thoả thích rồi!!!”

Tỉnh giấc, Đường Tư Kỳ thòm thèm lau nước miếng…haizzz…hoá ra chỉ là mơ…tiếc quá!

Nhưng không sao, tuy không được thoả ước nguyện ăn Haidilao đến ói thì vẫn được đi xem triển lãm tranh của Moran Joe. Như vậy cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc dạt dào!

Đường Tư Kỳ khẩn trương xuống giường thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân. Lúc này, Cam Cam đã ra ngoài tự bao giờ, đúng là một cô gái sống lành mạnh và có kỷ luật!

Thời gian gần kề, Đường Tư Kỳ không kịp đi bộ mà bắt Taxi tới thẳng Trung tâm triển lãm nghệ thuật Thướng Thượng.

Thật ra Đường Tư Kỳ chẳng biết mấy về Hàng Châu, cũng may nói chuyện phiếm với Đậu Mễ nhiều nên được phổ cập thêm kha khá kiến thức. Mà Đậu Mễ có một tình yêu chung thuỷ với Hàng Châu, cứ nói chuyện nọ chuyện kia rồi cuối cùng lại vòng về Hàng Châu.

Theo thông tin Đậu Mễ cung cấp, Hàng Châu có lịch sử từ rất lâu đời và nơi đây đã từng là địa điểm cũ của Học viện Nghệ thuật Quốc gia, học viện mỹ thuật cao cấp đầu tiên của Trung Quốc. Từ những năm ba mươi của thế kỷ trước, Hàng Châu đã là cái nôi nuôi dưỡng và đào tạo ra rất nhiều các hoạ sĩ cũng như nghệ thuật gia có tên tuổi.

Ở Hàng Châu, viện bảo tàng và phòng tranh mọc san sát, các buổi triển lãm nghệ thuật cũng được tổ chức rất thường xuyên.

Nói vậy lần này Moran Joe lựa chọn Hàng Châu để mở triển lãm cũng là có suy tính kỹ lưỡng chứ không phải vô tình hay một phút ngẫu hứng.

Ngồi xe không bao lâu liền tới cổng Trung tâm Triển lãm, Đường Tư Kỳ mở to mắt nhìn một hàng dài poster dán từ cổng chào vào tới tận trong sảnh. Có thể thấy, nơi này tổ chức trưng bày nghệ thuật rất quy mô và bài bản.

Ngay lối vào, có một cô nhân viên đứng làm nhiệm vụ soát vé. Đường Tư Kỳ thấp thỏm cực kỳ, đưa mã QR ra mà trong lòng run lẩy bẩy.

Tuy rằng hệ thống đã nhiều lần thanh toán tiền cho cô, chưa khi nào lừa dối nhưng không hiểu sao lần này Đường Tư Kỳ vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an lắm. Có lẽ là vì trong mắt cô, vé xem triển lãm Moran Joe là một thứ gì đó nằm ngoài tầm với, tới tận bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác chân thật.

Người khác tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không mua được, thế mà hệ thống nói có liền có ngay…

Liệu có khi nào là vé giả không?

Trong lúc Đường Tư Kỳ miên man với những suy đoán linh tinh thì nhân viên gác cổng đã quét xong mã QR: “Cô Đường, rất hân hạnh được chào đón cô đến với buổi triển lãm tranh của hoạ sĩ Moran Joe ngày hôm nay. Đây là vé giấy của cô. Thời gian tham quan của cô là một giờ đồng hồ. Vui lòng không nán lại khi thời gian kết thúc.”

Đường Tư Kỳ cố gắng kiềm chế sự hưng phấn đang sục sôi trong từng tế bào: “Vâng. À đúng rồi, làm ơn cho hỏi triển lãm lần này có được chụp ảnh không?”

Nhân viên soát vé gật đầu xác nhận: “Được, bạn có thể chụp ảnh nhưng không được bật đèn flash, cũng không được sử dụng thiết bị máy ảnh chuyên nghiệp và không được phép chạm vào tranh.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Đường Tư Kỳ sướng muốn nhảy cẫng.

Vậy là cô vào được rồi! Thật sự vào được buổi triển lãm rồi!

Cô kích động mở camera trên điện thoại, lia nhanh vài tấm gửi Đậu Mễ.

Rất nhanh, đầu bên kia đã phản hồi

Đậu Mễ: [ Ôi má ơi, thật à? Lại còn được chụp ảnh nữa?! Tao đi chết đây, sống còn gì đâu luyến tiếc!]

Đâu chỉ một mình Đậu Mễ, ngay cả Đường Tư Kỳ cũng mất một hồi lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.

Chỉ giới hạn trong vỏn vẹn một giờ đồng hồ, cô phải tranh thủ tham quan hết các tác phẩm trưng bày mới được.

Moran Joe là một hoạ sĩ người Áo chuyên về dòng tranh minh hoạ.Thuở ban đầu, các tác phẩm của ông chủ yếu là dành cho trẻ em, với phong cách tinh tế, duy mĩ, đôi khi phảng phất nét bi thương nhàn nhạt. Khi ấy, tranh minh hoạ của Moran Joe xuất hiện rất nhiều trong sách ảnh thiếu nhi.

Trùng hợp thay, ước mơ ngày đầu khi cầm cọ của Đường Tư Kỳ cũng là vẽ tranh cho thiếu nhi. Vậy nên không ít kỹ xảo hội hoạ, cách đổ bóng, cách tô màu của Đường Tư Kỳ là học theo Moran Joe. Chỉ đáng tiếc, con đường này quá khó khăn, lại bị cơm áo gạo tiền đè nặng nên Đường Tư Kỳ phải tạm gác ước mơ sang một bên, không thể kiên trì tới cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận