Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 506 - Mua chuộc gián điệp

Chương 506 - Mua chuộc gián điệp

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 506: Mua chuộc gián điệp

Lạc Tuấn Bảo nhai ngấu nghiến rồi lại ăn nốt miếng bánh quy nhỏ đang cắn dở vẫn cầm trên tay. Không biết vì sao mà dì Kỳ đi vắng, trong nhà cũng chẳng có trẻ con thế mà ông bà Đường luôn chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn vặt. Mỗi lần nhóc xuống chơi đều được ăn thoả thích no nê, sướng ơi là sướng.

Trong khi Đường Duệ Thanh sốt ruột ngồi đợi thì thằng cháu cứ mải ăn mải uống, mắt thấy nó chuẩn bị vồ lấy đĩa hạt dưa, chú vội kéo đĩa hạt về lòng mình, lấy tay che kín miệng, làm bộ nói: “Tuấn Bảo, con không trả lời là ông không cho ăn đâu.”

“À, là một người bạn thôi ạ”, Lạc Tuấn Bảo miệng nói tay bốc trộm nhúm hạt dưa mới rang thơm phức.

Đường Duệ Thanh gật gù yên tâm. Nếu đã là bạn Tuấn Bảo thì chắc vẫn còn con nít. À mà phải rồi, Tư Kỳ vẽ tranh thiếu nhi mà. Giờ con gái chú nổi tiếng, đừng nói bạn học Tuấn Bảo ngay cả trong tiểu khu này cũng khối đứa trẻ tự nhận mình là fans của cô Kỳ.

Vừa định bỏ chuyện này sang một bên thì thằng cháu đủng đỉnh bổ sung thêm một câu điếng người: “Là bạn chung của cháu và dì Kỳ, quen trong chuyến đi Sri Lanka ạ.”

“Là nam hay nữ?” Đường Duệ Thanh lập tức truy vấn.

Lạc Tuấn Bảo: “Nam ạ. Không phải mỗi ngày ông đều xem livestream của dì Kỳ sao, chắc hẳn ông cũng biết anh ấy đấy. Anh ấy tên Sở Hy Văn, lần trước cùng livestream mặc sari với dì Kỳ đấy ông.”

Đường Duệ Thanh: “….”

Chú đứng phắt dậy, sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, không được rồi, chú có dự cảm rất không lành!

Trên livestream của con gái, chú gặp cậu thanh niên đó mấy lần rồi. Nhìn mặt mũi cũng sáng sủa lắm, mỗi tội nghề nghiệp của cậu ta…Không được, diễn viên không hợp với con gái chú.

Để hôm nào thích hợp phải dò hỏi xem ý tứ con bé thế nào mới được.

Chú Đường vừa nóng ruột lại vừa có chút chua xót. Đường đường là ba ruột mà chú chẳng biết gì hết. Còn phải thăm dò qua thằng nhóc hàng xóm. Ngày xưa còn bé chạy theo ba véo von cả ngày, giờ lớn rồi cái gì cũng giấu cấm bao giờ tâm sự.

Lạc Tuấn Bảo vắt vẻo trên ghế sô pha giữa một bàn đầy bánh trái hoa quả. Ăn no, cu cậu ngả đầu ra sau ghế, xoa xoa cái bụng căng phưỡn. Ở nhà ông Đường thích thế, nhà mình chẳng bao giờ được ăn vặt tới no như thế này.

Nhưng sao ông Đường cứ đi qua đi lại vậy. Hình như từ lúc nghe người gọi tới là Sở Hy Văn thì tâm tình ông có vẻ không được tốt cho lắm.

Lạc Tuấn Bảo tự cảm thấy mình phải giúp ông gỡ bỏ khúc mắc: “Ông Đường ơi ông đừng hiểu lầm, hai người họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Đường Duệ Thanh tự nhiên cảm thấy buồn cười. Nhóc con mà nói chuyện hệt ông cụ non. Nhưng Lạc Tuấn Bảo rất thân với Đường Tư Kỳ, bình thường chú hay bắt gặp hai đứa nó ríu rít nói chuyện với nhau. Mà thằng bé lại nhận là bạn tốt của Sở Hy Văn. Nói không chừng nó biết chuyện gì thì sao, phải khai thác thêm mới được.

Chú cười cười, ngồi xuống ghế: “Tuấn Bảo này ngồi lại đây nói cho ông Đường nghe, sao con biết hai người họ chỉ là bạn bè bình thường thôi?”

Lạc Tuấn Bảo chui vào lòng ông, lúc lắc cái đầu: “Thì ông nghĩ xem anh ấy gọi cho con để hỏi tin tức dì Kỳ đã xuống núi chưa, cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ điện thoại dì Kỳ thông rồi nhưng vẫn chưa liên hệ với anh ta. Ban nãy con vừa thử gửi tin nhắn cho dì Kỳ, dì ấy trả lời con ngay. Vậy mà Sở Hy Văn vẫn réo con chứng tỏ anh ta có nhắn nhưng dì không trả lời, cũng tức là mối quan hệ không thân cho lắm, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Giọng điệu cậu bé ẩn ẩn vẻ tự hào. Thì cũng phải thôi, Đường Tư Kỳ nhắn tin cho cậu trước mà không phải Sở Hy Văn. Chứng tỏ trong lòng Đường Tư Kỳ cậu quan trọng hơn Sở Hy Văn chứ sao!

Đường Duệ Thanh sủng sốt, vì thằng cháu phân tích quá chí lý chí tình. Xét tính cách Đường Tư Kỳ, nếu con bé thực sự để ý ai thì chẳng phải chờ xuống núi, tối qua lúc ở trạm dừng chân đã liên hệ với người ta rồi ấy chứ. Trong khi đó tới tận sáng nay Sở Hy Văn vẫn chưa hay biết gì, vậy là rõ ràng quá rồi.

Nhưng có thể nhìn ra thằng nhóc này có ý với con gái chú. Hôm nào vẫn phải tìm cách bóng gió nhắc nhở con bé, không nên quen người trong giới giải trí, phức tạp lắm.

Như này là chú yên tâm rồi. Đường Duệ Thanh vui vẻ nhấc bổng Lạc Tuấn Bảo lên: “Ai da nặng gớm rồi nhỉ, cũng cao hơn nữa, ông Đường sắp không bế nổi Tuấn Bảo nữa rồi. Đi thôi muốn ăn gì, ông Đường dẫn cục cưng đi ăn món ngon, có chịu không?”

…….

Phía châu Phi, Đường Tư Kỳ hoàn toàn không hay biết những chuyện này. Cô vừa đăng xong clip lên mạng thì điện thoại bị dội boom tin nhắn. Có chuyện gì mà tìm gấp vậy, Đường Tư Kỳ trả lời

[Ơi, tôi mới vừa xuống núi.]

Sở Hy Văn: [ôi tại ơn trời đất, cuối cùng Kỳ cũng chịu trả lời tôi rồi. Tôi gửi đi rất nhiều tin nhưng Kỳ không hồi đáp tôi huhu] - đính kèm một chục biểu tượng buồn tủi uỷ khuất.

Đường Tư Kỳ: [Haha xin lỗi nhá, mấy hôm trước ở trên núi không có tín hiệu, nay mới vừa xuống núi thì nhiều tin quá chưa có đọc kịp.]

Sở Hy Văn: [Kỳ không sao chứ? Lần trước nói chuyện là Kỳ chuẩn bị leo đỉnh? Cuối cùng sao? Lên tới Stella Point không?]

Đường Tư Kỳ có chút ngoài ý muốn. Cái này nhiều người nhầm lẫn lắm nè. Mà cũng phải thôi, Sở Hy Văn chưa tới Tanzania, càng chưa leo Kilimanjaro bao giờ. Ngay như cô lên tận đấy rồi mới biết thì ra Stella Point và Uhuru Peak là hai đỉnh khác nhau. Tuy nhiên phần lớn du khách chỉ đi tới Stella Point là dừng lại rồi nên người ta biết tới Stella Point nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận