Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 291 - Lễ kéo cờ tại quảng trường Thiên An Môn

Chương 291 - Lễ kéo cờ tại quảng trường Thiên An Môn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 291: Lễ kéo cờ tại quảng trường Thiên An Môn

Sáng hôm sau, mới bốn giờ, trời hãn tối đen Đường Tư Kỳ đã bị bạn chung phòng đánh thức.

Mặc dù buồn ngủ muốn chết nhưng biết hôm nay không thể rề rà nếu không là trễ mất, Đường Tư Kỳ mắt nhắm mắt mở lóp ngóp bò dậy. Thấy Trương Thiên Ý vẫn ngáy đều đều, Đường Tư Kỳ tiện tay với lên lay lay cô em.

Trương Thiên Ý nửa tỉnh nửa mê, lầm bầm nói nhảm: “Thế hào…tử thuỷ…bất luận…nhật nguyệt…”

Đường Tư Kỳ lè nhè: “Dậy đê Ý êiii, dậy đi xem kéo cờ kìaaa….”

Rất tiếc, Đường Tư Kỳ có gọi thế nào, có lay ra sao thì Trương Thiên Ý vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc, cái miệng nhỏ chép chép, lật người một cái xoay mặt vào trong tường tiếp tục ngáy.

Bạn nữ cùng phòng đi tới, thương tình nhắc nhở Đường Tư Kỳ: “Mặc kệ đi cậu ơi, con này nó ngủ lầy lắm. Đợt trước nó cũng dặn tụi tớ gọi một lần, dựng được đầu dậy rồi, mở mắt ra rồi thế mà một giây sau lại nằm vật ra ngủ ngay được. Thôi đừng đánh thức nó nữa, cậu đi đánh răng rửa mặt đi, lát ba tụi mình đi thôi.”

Nhìn nhỏ em chổng mông ngủ ngon lành, Đường Tư Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Không ngờ còn có đứa mê ngủ hơn cả cô, thôi không gọi nữa, để nó ngủ cho ngon vậy.

Đường Tư Kỳ và hai bạn nữ sửa soạn gọn nhẹ rồi đón taxi ra quảng trường Thiên An Môn.

Một bạn nữ không nén được sự phấn khích: “Wow, hôm nay chúng ta ra đường sớm thật, trời vẫn còn chưa sáng nữa.”

Tài xế taxi vui vẻ tiếp chuyện: “Thế này vẫn chưa tính là sớm đâu. Mùa hè bốn giờ đã làm lễ thượng cờ rồi. Nhiều người ba giờ đi vẫn không kịp xem. Mùa đông được cái thong thả hơn, tại mặt trời lên muộn, có hôm tận bảy rưỡi sáng.”

“Ôi, thời gian chênh lệch nhiều thế hả chú?”

“Ừ, nghi thức kéo cờ được thực hiện dựa vào thời điểm mặt trời mọc. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời sáng trễ nên lễ kéo cờ cũng diễn ra trễ.”

Đường Tư Kỳ nghe xong bỗng cảm thấy vô cùng may mắn. May là mình tới Bắc Kinh vào mùa đông, chứ phải mùa hè thì với cái tật mê ngủ của cô chắc chắn không thể bò ra khỏi giường khi gà chưa gáy.

Bởi vì ba chị em tới tương đối sớm, sau khi kiểm tra an ninh xong vẫn dư dả thời gian, tha hồ lựa chọn vị trí đẹp, bao quát tầm nhìn.

Đợi mãi cũng tới hơn bảy giờ, tấm màn đen khổng lồ bắt đầu kéo xuống, những tia sáng đầu tiên từ từ ló dạng.

Trong cái tờ mờ tang tảng tinh sương, đội hộ tống Quốc Kỳ quân phục nghiêm chỉnh, hàng ngũ chỉnh tề nện bước rầm rập tiến ra.

Một vài bạn nữ quá khích vừa thét chói tai vừa trỏ về phía cổng Thiên An Môn: “A ra rồi…nhìn kìa….ra rồi…”

Tâm tình Đường Tư Kỳ cũng kích động lạ thường, trống ngực đập thình thịch, cô rướn cao cổ nhìn theo đám đông.

Đội hộ tống hành quân qua cầu Kim Thuỷ, đi vào phố Trường An.

“Đi đều bước!”

Điều lệnh sắc lạnh vang lên, cả tiểu đội 36 người tức thì thay đổi động tác. Khi đi qua lễ đài, đầu gối các chiến sĩ vuông góc, tay vung lên đều tăm tắp, mắt nhìn thẳng, tư thế nghiêm trang oai hùng.

Trên khái đài, đám đông ồn ào tức khắc im bặt, dường như mọi người đều ngừng thở đón chờ tiếng hành quân đang ngày một gần.

Lúc này mới thấy, các anh chiến sĩ tay ôm khẩu súng đầu gắn lưỡi lê sáng loáng, trông soái mê người.

36 cá nhân dường như sát nhập thành một thể, tiếng bước chân đồng nhất chắc nịch hùng tráng, dội thẳng vào trái tim mỗi người đứng xem khiến nó rung cảm mạnh mẽ.

Nếu không có mặt tại hiện trường thì sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác này. Tuy chỉ là một nghi thức thượng cờ hết sức đơn giản nhưng lại mang đến cho người dân sự kích thích và chấn động mãnh liệt.

Đội hộ tống Quốc Kỳ diễu hành dọc tuyến phố Trường An rồi vòng lại. Nghe nói các anh đã phải luyện tập rất vất vả, khắt khe nghiêm ngặt không chỉ tốc độ di chuyển, biên độ sải chân mà cả số bước chân cũng phải chính xác tuyệt đối. Mỗi đoạn đường đều được tính toán tỉ mỉ, không được phép thừa thiếu, dù chỉ là một bước.

Đúng lúc này di động reo vang, Đường Tư Kỳ cuống cuồng bắt máy. Là Trương Thiên Ý gọi video call tới

Đường Tư Kỳ thì thầm: “Chuẩn bị thượng cờ rồi, trật tự đừng nói gì hết, để chị quay cho em xem.”

Trương Thiên Ý tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở nhưng rất hợp tác, vội làm động tác khoá miệng đảm bảo mình sẽ không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Toàn bộ quần chúng đến xem cũng đứng nghiêm trang, cất cao tiếng hát hoà cùng giai điệu quốc ca hào hùng vang vọng khắp quảng trường.

Chưa bao giờ, Đường Tư Kỳ cảm thấy xúc động và tự hào dân tộc như lúc này.

Lá cờ đỏ năm sao tươi rói được kéo lên tới đỉnh, phố Trường An tắt đèn, mặt trời bừng sáng, ngày mới bắt đầu.

Đội hộ tống đằng sau quay, theo đường cũ, diễu hành trở về. Phía xa xa, cổng Thiên An Môn từ từ lộ rõ.

Bên kia điện thoại, Trương Thiên Ý đập đầu xuống gối gào khóc: “Huhu…nghi thức kéo cờ hoành tráng quá, các anh chiến sĩ đẹp trai quá, đáng lẽ em không nên ngủ, đáng lẽ em nên tới đó mới đúng, tức thật chứ, huhuhu…”

Đường Tư Kỳ thở dài: “Chị kêu em mấy lần nhưng em ngủ say quá, còn nói mớ nữa chứ.”

Trương Thiên Ý hối hận muốn chết: “Em ngủ mệt không biết gì luôn ấy. Mấy giờ mọi người vào Bảo Tàng Quốc Gia? Giờ em sửa soạn rồi tới chỗ mọi người.”

“Bọn chị định đi dạo một lát sau đó kiếm xem quanh đây có gì ăn sáng không. Đợi 9 giờ bảo tàng mở cửa rồi vào.”

“Ok, vậy lát gặp nhé.”

Đường Tư Kỳ đang định đi ra thì liền thấy rất đông người tụ tập trước cột cờ chụp ảnh. Vốn dĩ Đường Tư Kỳ chỉ thích chụp người ta chứ rất ngại chụp mình nhưng hôm nay là một ngày quá đáng nhớ vậy nên cô bèn nhờ người bạn đi cùng chụp giúp mình một tấm.

Cũng chẳng tạo dáng gì, chỉ đơn giản thò cái mặt vào khung hình, cười một cái, vậy là xong.

Xong xuôi, cô cũng chẳng thèm kiểm tra xem đẹp hay xấu mà gửi thẳng cho ba

Con gái cưng: [ hôm nay con tới quảng trường Thiên An Môn xem lễ kéo cờ hehehe ].

Bạn cần đăng nhập để bình luận