Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 95 - Hội Hoa Đăng

Chương 95 - Hội Hoa Đăng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 95: Hội Hoa Đăng

Đã tính nhịn cho qua chuyện nhưng giờ thì Từ Hiến không thể yên lặng được nữa rồi: “Bọn trẻ có cách sống của bọn trẻ, mình cứ lo sống tốt phần mình là được rồi, quản chuyện chúng nó làm chi?”

Phương Tùng Khang đồng tình ngay: “Đúng đấy, con cháu có phúc của con cháu, chúng nó lớn cả rồi tự chúng nó biết nên làm gì. Vả lại tư duy của bọn trẻ bây giờ khác lắm. Đừng nhìn Tư Kỳ như vậy mà nghĩ nó vô công rỗi nghề rồi tội nghiệp, thật ra nó đang sướng lắm, được đi du lịch khắp mọi nơi. Thử hỏi trong chúng ta có mấy ai được số hưởng như vậy.”

Tức khắc, có người nhướng mày hỏi ngay: “Đi du lịch khắp nơi? Vậy là một tháng anh phải chu cấp cho nó bao nhiêu sinh hoạt phí mới đủ vậy Duệ Thanh?”

Được hai ông bạn thân giải vây, Đường Duệ Thanh cũng bớt khó xử phần nào, chú lắc đầu đáp: “Tôi có cho nó đồng nào đâu. Là nó tự vẽ tranh kiếm được đấy.”

Đám đông lại vang lên tiếng xì xào bàn tán

“Vẽ tranh mà đủ tiền đi du lịch thì chứng tỏ cũng nhiều đấy chứ.”

“Nhưng mà anh vẫn nên khuyên nhủ con bé, cái đó chỉ là làm chơi thôi chứ về lâu về dài đâu có ổn. Vẫn nên tìm một vị trí công tác thì tốt hơn.”

“Phải đấy, tuổi tác cũng đâu còn nhỏ nữa đâu, nên tìm bạn trai đi là vừa rồi…”

Chín người mười ý, chẳng biết đâu mà lần, Đường Duệ Thanh chỉ gật lấy lệ chứ thật tình cũng chả để tâm.

Nói qua nói lại một hồi, mọi người liền dời sang chủ để khác, không tiếp tục cắn lấy chuyện gia đình con cái nữa.

Họp lớp, chung quy lại cũng chỉ là cũng nhau ăn một bữa cơm, hàn huyên thăm hỏi lẫn nhau. Thế mà tới tối mờ tối mịt mới kết thúc. Phương Tùng Khang lái xe chở Đường Duệ Thanh và Từ Hiến về nhà.

Trên đường, Từ Hiến không nhịn được, bộc trực nói thẳng: “Cái tay Thái Bằng Nghĩa hay ra vẻ quá, mang con cái mình ra khoe rồi so sánh nọ kia, chả ra làm sao hết. Nhưng mà công nhận con bé Huyên Huyên giỏi thật, xin vào được công ty nước ngoài, sống dư dả no đủ, đến tôi đây cũng phải khâm phục.”

“À này Duệ Thanh, thế con bé Tư Kỳ định thế nào? Không vào công chức nhà nước thật hả?”

Đang thả hồn ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường, nghe ông bạn hỏi tới, Đường Duệ Thanh mới quay đầu vào, thở dài nói: “Haizz, về chuyện này tôi đã suy nghĩ và cân nhắc rất kỹ rồi. Không nên vì mặt mũi của mình mà bắt con trẻ phải làm những việc chúng không thích. Nói đến cùng chẳng phải chúng ta cũng chỉ mong lũ trẻ sống mạnh khoẻ, hạnh phúc thôi hay sao. Thế thì cứ tuỳ chúng nó, miễn sao cảm thấy vui vẻ, thoải mái là được rồi.”

Từ Hiến nhíu mày: “Nói thì nói vậy nhưng sống ở đời làm sao tránh được người ta soi mói, nghị luận.”

Đường Duệ Thanh nhún vai: “Ai thích nghị luận thì cứ nghị luận thoải mái. Chẳng gì quan trọng hơn hạnh phúc của con cái mình.”

Nói xong, chú theo thói quen mở điện thoại, lướt WeChat.

Một phút trước, Đường Tư Kỳ vừa cập nhật trạng thái mới

[ Lại một đêm thức khuya…]

Đường Duệ Thanh nhíu chặt mày, do dự giây lát, chú liền gõ xuống một dòng bình luận

[ Chú ý sức khoẻ, đừng thức đêm, nên đi ngủ sớm một chút!]

———

“Dẫu rằng chí thiển tài hèn. Chịu khó nhẫn nại làm nên cơ đồ”, sau hai ngày cặm cụi sửa tới sửa lui, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng hoàn thành bức tranh “Nam Tống Hoàng Thành - Phượng Hoàng Sơn”.

Tối qua trước khi chìm vào giấc ngủ, Đường Tư Kỳ mơ màng loé lên một ý tưởng cực kỳ thú vị. Dựa vào lời thuyết minh của chú Lý khi cả đoàn leo núi Phượng Hoàng thì khu vực đá Nguyệt Nham chính là nơi Hoàng Đế, Hoàng Hậu và các phi tần thưởng nguyệt ngắm trăng. Vậy thì sao cô không sáng tác một tập tranh về chủ đề ngày hội nguyên tiêu nhỉ? Lồng ghép trong đó sẽ giới thiệu về đời sống văn hoa, phong cảnh và con người ở triều đại Nam Tống.

Khuya qua ngủ trễ mà sáng nay Đường Tư Kỳ tự giác bật dậy rõ sớm. Cô tiếp tục mang máy xuống sảnh hostel, háo hức triển khai ý tưởng mới.

Đêm nguyên tiêu, trăng sáng vằng vặc, hoàng cung trên núi Phượng Hoàng rực rỡ đèn hoa đủ màu sắc. Hoàng Thượng tổ chức thả đèn Khổng Minh để cầu phúc cho thiên hạ thái bình, muôn dân no ấm. Dưới chân núi, dân chúng cũng nô nức thả đèn, gửi gắm theo cả những lời chúc phúc và cầu nguyện thành tâm nhất.

Bầu trời đêm đen nhánh được thắp sáng bởi hàng ngàn, hàng vạn lồng đèn vàng tạo thành khung cảnh không thể lung linh, huyền ảo hơn.

Vẽ xong, Đường Tư Kỳ trân trọng đặt tên cho bức tranh là “Hội Hoa Đăng”.

Có thể nói, trong tất cả các tác phẩm từ trước tới giờ, bức “Hội Hoa Đăng” này là tác phẩm mà Đường Tư Kỳ tâm đắc nhất.

Mặc dù phải mượn linh cảm từ bức hoạ trong phần gợi ý nhưng Đường Tư Kỳ cũng đã thổi vào đó rất nhiều trí tưởng tượng và sự sáng tạo bay bổng của bản thân.

“Hội Hoa Đăng” chính là khởi điểm cho chủ đề Cố đô Nam Tống, hy vọng rằng tiếp theo đây cô có thể thuận lợi cho ra mắt bộ tranh tái hiện lại một triều đại gần như đã bị quên lãng trong lịch sử.

Nhìn ngắm tác phẩm thêm vài lần, Đường Tư Kỳ tâm đắc đấy nhưng đâu đó vẫn còn chút ít nuối tiếc: “Kể mà có thể nhuần nhuyễn mọi kỹ năng cơ bản thì chắc sẽ hoàn hảo hơn. Đợt trước mới chỉ kịp luyện đường cong, tô màu và tỷ lệ cơ thể người, chưa kịp ôn kỹ về bố cục và khuôn hình…”

“Kỳ Kỳ, đừng nói là cậu vẽ đấy nha!”

Tiếng Cơm Cháy bất ngờ hô vang, kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh.

“Ồ? Cảnh này ở đâu nhỉ? Nhìn quen quen mà không nhớ ra”

“Đâu đâu, cho tôi xem với, cái này hình như là hoàng cung này…”

“Hoàng cung nào, nhớ là nước mình làm gì có hoàng cung nào đẹp tới vậy đâu? Từ từ…chỗ xa xa kia hình như là Tây Hồ thì phải…Vậy lẽ nào đây chính là núi Phượng Hoàng?”

Một lời này đủ để đám đông đang xôn xao tức thì lặng im như tờ.

Ước chừng phải chục giây sau, mới có người đại diện lên tiếng xác nhận lại: “Là núi Phượng Hoàng mà hôm trước chúng ta đi ấy hả? Cậu vẽ lại cái ngọn núi hoang ấy sao? Trời đất ơi, chỉ từ một vài tàn tích vỡ nát, nằm rải rác mỗi nơi một chút mà cậu dựng lên cả một hoàng cung nguy nga đồ sộ thế này sao?”

“Này không phải do độc mình nghĩ ra, mà mình có tham khảo thêm rất nhiều nguồn tài liệu khác nhau” Đường Tư Kỳ cười ngượng, thành thật đáp.

Tối hôm qua trước khi bắt tay vào vẽ, cô đã lên mạng tra cứu rất nhiều các tư liệu ghi chép, các bài nghiên cứu giải mã về bố cục cấu tạo cũng như kiến trúc hoàng cung qua các triều đại.

Từ đó, cô mới có cơ sở để tưởng tượng và vẽ lại hình ảnh cố cung Nam Tống như trước mắt mọi người đang nhìn thấy.

Tuy nhiên đám đông dường như không quan tâm lắm bởi đối với mọi người mà nói thì sự tồn tại của bức hoạ này đã là một thứ gì đó vi diệu vượt xa sự tưởng tượng của họ rồi

“Má ơi, siêu quá!”

“Trời đất quỷ thần ơi, Kỳ Kỳ, mình không ngờ cậu lại đỉnh tới vậy luôn á! Mình leo núi Phượng Hoàng xong về chẳng nhớ cái khỉ mốc gì ngoài mỏi và mệt thế mà cậu có thể vẽ ra một bức hoạ tuyệt đỉnh thế này. Kinh khủng thật chứ!” Cơm Cháy vừa ôm lấy cánh tay Đường Tư Kỳ vừa liên tục cảm khái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận