Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 389 - Thú vui dạo chợ

Chương 389 - Thú vui dạo chợ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 389: Thú vui dạo chợ

Đi dạo hội chợ, Đường Tư Kỳ cũng có thu hoạch cho riêng mình, là một chiếc muỗng gỗ. Không hiểu sao Đường Tư Kỳ rất có thiện cảm với những sản phẩm hoàn thiện mộc, không cầu kỳ tô vẽ, tự nó toát lên vẻ đẹp chỉ thuộc về riêng nó. Cầm chiếc muỗng gỗ trơn nhẵn trên tay, Đường Tư Kỳ có cảm giác vô cùng chữa lành.

Trước khi rời khỏi, tất nhiên không thể quên Check-in

[Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in “Hội chợ Sáng tạo cuối tuần”.

Xếp hạng: S

Khen thưởng: 3000 đồng vàng.]

[Thẻ ưu đãi nhân đôi: 3000 đồng vàng.]

[Thành công giúp quản lý chuộc lại 1 chiếc ly sứ

Hệ thống khen thưởng thêm 1 viên kim cương.]

Ủa, Tiểu Bạch chuộc được ly sứ rồi à? Đường Tư Kỳ lật đật mở Danh sách vật phẩm lên xem. Ồ đúng rồi, trong này yêu cầu mua một món đồ nhỏ tại hội chợ cuối tuần.

Hoá ra chợ Sáng tạo cũng được xếp vào hoạt động hội chợ cuối tuần và càng không nghĩ vô tình mua một món đồ yêu thích lại đồng thời giúp được Tiểu Bạch, Đường Tư Kỳ sướng rơn, tâm tình phơi phới như gió xuân.

Được dịp đang vui, buổi tối Đường Tư Kỳ liền rủ Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo đi chơi chợ đêm, để biết thế nào là hội chợ cuối tuần chân chính ở Chiang Mai.

Và quả thực không đi không biết thì ra chợ đêm chủ nhật lại rực rỡ và náo nhiệt đến vậy.

Từ cửa đông cổ thành kéo dài tới tít tận cửa tây, đâu đâu cũng là hàng quán sầm uất.

Thấy bảo khi màn đêm vừa buông xuống, các nhân viên công tác bắt đầu kéo Barie ra chặn xe, thế là con đường vốn ngựa xe đông đúc thoắt cái biến thành phố đi bộ rộng thênh thang. Các tiểu thương địa phương ủa ra chiếm đóng, mỗi người một ô, giăng đèn bày sạp. Du khách cũng từ khắp nơi tụ tập về đây, xì xào đủ các kiểu ngôn ngữ, góp phần tạo nên bức tranh đêm Chiang Mai không thể sôi động hơn.

Khi nhóm Đường Tư Kỳ tới chợ đêm, hai bên đường đã chật kín hàng quán, suýt chút cô không nhận ra con đường mới ban sáng mình vừa đi qua. Nào quần áo, trang sức, phụ kiện giày túi, cho tới đồ thủ công mỹ nghệ, cái gì cũng có nhiều vô số.

Khách tham quan kéo tới mỗi lúc một đông, Lạc Tuấn Bảo gắt gao nắm chặt tay mẹ, sợ bị dòng người đẩy tụt về phía sau.

Đi một đoạn, thằng bé khẽ giật tay, Từ Thiên Ngưng quay đầu hỏi: “Sao vậy con?”

“Mẹ có để ý không, cứ đi một đoạn sẽ bắt gặp một lối rẽ, con thấy trong đấy hình như có bán đồ ăn vặt.”

Từ Thiên Ngưng sửng sốt, đúng là chị chỉ mải ngắm hàng quán, không để ý thật.

Đường Tư Kỳ đi bên cạnh cũng nghe được lời này của Lạc Tuấn Bảo, bắt đầu dáo dác đánh mắt tìm kiếm.

Tiến thêm vài bước nữa về phía trước, quả nhiên bắt gặp một con ngõ nhỏ, rẽ vào trong thì hỡi ôi, thiên đường quà vặt!

“Haha, Tuấn Bảo nhà ta đúng là đứa bé lanh lợi, đáng thưởng! Con nói đi, muốn ăn gì nào?”

Được khen, hai má Lạc Tuấn Bảo đỏ lựng: “Con hơi thèm xiên que, vừa rồi thấy một anh cầm xiên que nhìn trông có vẻ ngon lắm dì.”

Đường Tư Kỳ nhìn quanh, quả nhiên phía trước có một hàng bán xiên que chiên, chiên chín về sau còn rưới thêm nước sốt và mè rang, quả thực nhìn rất kích thích.

“Thế hai mẹ con đứng đây xếp hàng đợi mua xiên que nhé, để dì qua kia mua nước uống.”

Chếch chếch phía đối diện có một hàng sinh tố bơ. Bơ kết hợp với chanh dây, sữa chua cùng đá bào xay nhuyễn. Một bát to uỵch chỉ có 50 baht Thái.

Đường Tư Kỳ mua ngay một bát, nếm thử thấy ngon mới gọi thêm bát nữa.

Lúc cô bưng hai bát sinh tố quay lại cũng vừa hay Từ Thiên Ngưng cùng Lạc Tuấn Bảo đã mua xong xiên que.

“Dì Kỳ, ở đây!” Lạc Tuấn Bảo vẫy rối rít.

Đường Tư Kỳ tươi cười chạy qua: “Này, dì mua hai bát, con với mẹ ăn chung nhé, cái này người ta cho nhiều đá buổi tối con ăn ít thôi kẻo sợ đau bụng.”

“Vầnggg…con biết rồi, mẹ cũng dặn ăn ít xiên que thôi sợ đau bụng, giờ lại tới lượt dì. Làm trẻ con thật là rắc rối~~” Lạc Tuấn Bảo chun mũi phàn nàn.

Hội chợ Sáng tạo ban sáng và chợ đêm cuối tuần là hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Chợ đêm ở đây cảm giác bình dân, dễ mua dễ bán hơn. Từ Thiên Ngưng lựa được cho mình và con trai hai bộ quần áo rất vừa vặn thoải mái.

Cứ thế, bọn họ chen chúc trong biển người, thoả thích vừa ăn chơi vừa mua sắm, vui quên trời đất. Thi thoảng bên tai lại vang lên một vài từ tiếng Trung khiến Đường Tư Kỳ thảng thốt không biết là đang ở Thái Lan hay Trung Quốc.

Tuy nhiên nói gì thì nói, Đường Tư Kỳ vẫn cực yêu cái bầu không khí “nóng” cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng này của Chiang Mai.

Cuối ngày, Đường Tư Kỳ tổng kết được điểm thứ sáu đó là thú vui dạo chợ.

Đương nhiên, Chiang Mai không chỉ có chợ. Xung quanh cổ thành đâu đâu cũng thấy chùa chiền miếu mạo. Và đây mới là nét văn hoá đặc sắc của Chiang Mai.

Đường Tư Kỳ rất thích vãn cảnh chùa, ngắm tượng vàng miếu cổ. Bởi thế mà hai ngôi chùa Wat Phra Singh và Wat Chedi Luang, Đường Tư Kỳ đã đi không biết bao nhiêu lần. Mê đến độ mang cả cảnh đêm lẫn cảnh ngày vào trong tranh vẽ.

Và tất nhiên, chuyến dạo chợ cuối tuần tưng bừng ngày hôm nay cũng được ưu ái hẳn một bức hoành tráng, tái hiện trọn vẹn hơi thở rực rỡ cùng nhịp sống sôi động của phố đêm Chiang Mai.

Lạc Tuấn Bảo cũng vẽ, nhưng trong tranh của cu cậu toàn thức ăn là thức ăn, từ xôi xoài, que xiên nướng, sinh tố trái cây, đá bào đến gỏi đu đủ,…nói chung ăn món gì là cu cậu vẽ lại bằng hết.

Vì hôm qua đi nhiều rồi nên hôm nay mọi người quyết định ở nhà một hôm cho cái chân nghỉ ngơi. Đường Tư Kỳ vừa lôi máy móc ra chuẩn bị vẽ thì ba gọi điện thoại tới

“Kỳ hả con, ba bảo này, ba vừa nhận được một cái bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trên viết tên ba. Nhưng mà ba có đặt mua gì đâu, đang tự hỏi không biết ai gửi, mở ra thì không ngờ là sách của con.”

Đường Tư Kỳ sửng sốt. Sách gì cơ?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận