Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 217 - Buông tay để con bay

Chương 217 - Buông tay để con bay

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 217: Buông tay để con bay

Lúc bận làm thì không nghĩ gì, giờ xong xuôi rồi Đường Tư Kỳ mới giật mình phát hiện sự biến hoá không hề nhỏ trong chính bản thân mình.

Nếu là trước đây chắc quá trình chuẩn bị phải kéo dài một năm mất. Thậm chí chưa chắc cô đã đồng ý đi. Tại cứ nghĩ tới cảnh sớm chiều ở cùng ba mẹ, cùng ăn, cùng chơi là Đường Tư Kỳ cảm thấy hít thở không thông rồi.

Hơn nữa ngày trước cô nhát như thỏ đế. Chính mình tự đi còn chả dám huống hồ là dắt theo ba mẹ. Mà kể cả cứ liều mạng đi đại thì cũng chẳng có kinh nghiệm và năng lực cơ.

Vậy mà bây giờ chỉ cần một buổi tối cô đã làm xong bản kế hoạch chi tiết bao gồm ăn gì, chơi gì, ở đâu, phương tiện di chuyển, kinh phí dự trù…Một điều trước đây ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới. Kể ra cũng phục mình lắm chứ bộ!

Đương nhiên, lên lịch trình là một chuyện còn thương lượng cùng ba mẹ lại là chuyện khác. Nói gì thì nói riêng về vấn đề này, nội tâm Đường Tư Kỳ ít nhiều vẫn còn chướng ngại.

Cô cứ ở trong phòng đi tới đi lui, thấp thoáng suy nghĩ trì hoãn…

Song nếu có thể dẫn ba mẹ đi chơi một chuyến, để ba mẹ tận mắt chứng kiến và trải nghiệm cuộc sống cũng như công việc hiện tại cô đang làm, biết đâu chừng ba mẹ sẽ thấu hiểu cho cô và hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Viễn cảnh tương lai tươi đẹp đã tiếp thêm sức mạnh cho Đường Tư Kỳ, thôi thúc cô mở cửa phòng, bước ra ngoài đối diện với ba mẹ.

May quá lúc nãy hãn còn sớm, mẹ chưa đi nhảy quảng trường và ba chưa đi tản bộ, hai người họ đang ngồi ở bàn thong thả ăn bữa sáng.

“Ớ…Tư Kỳ…sao sớm vậy?” Đường Duệ Thanh hết hồn, miếng bánh bao đang cắn dở rơi tọt xuống bát.

Lưu Anh cũng lấy làm lạ nhưng không tới nỗi khoa trương như ông xã: “Không biết hôm nay con dậy sớm nên chưa mua bữa sáng. Trong tủ lạnh có sủi cảo với bánh trôi đông lạnh đấy, thích ăn gì thì lát rửa mặt xong tự nấu mà ăn.”

Đường Tư Kỳ: “Ba mẹ ăn xong bữa sáng thì đừng đi đâu vội, con…con có chuyện muốn thương lượng cùng hai người.”

Cơ hồ nhắm mắt nhắm mũi nói một tràng rồi Đường Tư Kỳ xoay lưng chạy như bay vào nhà tắm bỏ lại Đường Duệ Thanh cùng Lưu Anh ngồi ngơ ra, bốn mắt nhìn nhau. Con gái bảo có chuyện muốn thương lượng, là thương lượng chuyện gì?

Lưu Anh ghé tai chồng thì thầm: “Hay là nó lại sắp phải đi?”

Sắc mặt Đường Duệ Thanh thoắt cái thay đổi, lập tức phản đối: “Không, không thể nào, nó mới về đây mà, ít cũng phải ở vài ngày chứ.”

Lưu Anh liếc liếc mắt: “Lần trước về nó ở mấy ngày?”

Đường Duệ Thanh nghẹn lời: “hai..hai ngày..”

Lưu Anh thở dài thườn thượt: “Rồi, sợ rằng lại sắp phải đi rồi…”

Mặc dù rất không muốn tin nhưng Đường Duệ Thanh lại chẳng tìm ra lời nào để phản bác.

Ngày hôm qua đột nhiên con gái dẫn vợ chồng chú đi mua sắm, thái độ ân cần niềm nở rất khác mọi khi. Này không phải chuẩn bị rời đi thì là gì. Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Đường Duệ Thanh chán nản buông đũa, bỗng nhiên cảm thấy bánh bao với sữa đậu nành hết ngon, nhạt thênh thếch.

Đường Tư Kỳ đánh răng rửa mặt xong quay lại phòng khách đã thấy ba mẹ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, mặt người nào người nấy căng như dây đàn. Ba cầm điểu khiển TV liên tục ấn chuyển kênh nhưng mãi không chọn được tiết mục muốn xem. Tiếng bản tin lướt qua lướt lại chớp nhoáng, tiếng hát hò chớp tắt dội vào tai lúc có lúc không khiến Đường Tư Kỳ vốn đã hồi hộp lại càng thêm luống cuống.

Cô nuốt nuốt nước miếng, ngồi xuống đầu ghế bên kia, cẩn thận mở lời: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn bàn bạc với ba mẹ một chút.”

Đường Duệ Thanh mặt mày nhăn đùm, không muốn đối mặt hiện thực nhưng lại chẳng thế trốn tránh. Chú hướng mắt nhìn qua: “Ừ, con nói đi.”

Có trời mới biết tâm trạng chú hiện giờ tệ tới mức nào nhưng chú cố gắng kìm nén vì không muốn để con gái phát hiện.

Chẳng phải hôm qua con bé đã nói rồi sao. Nó lớn rồi, có hoài bão và ước mơ riêng. Chú thím dù lưu luyến tới mấy thì cũng không thể ích kỷ giữ con lại bên mình, làm vậy chả khác nào đi ngăn cản sự phát triển của con nó!

Chim lớn rời tổ là quy luật tất yếu của xã hội, đặc biệt là xã hội hiện đại ngày nay. Buông tay để con bay cũng là bài học khó khăn nhất nhưng bắt buộc phải vượt qua của tất cả các bậc làm cha làm mẹ.

Đang vất vả xoa dịu nội tâm thì nào ngờ con gái lại đưa ra thông tin khác hoàn toàn với những gì chú thím phỏng đoán

“Là như này, con muốn dẫn ba mẹ đi du lịch. Con đã tìm hiểu kỹ rồi, mùa này đi Vân Nam là đẹp nhất. Chúng ta có thể bay tới Côn Minh trước rồi sau đó đi Đại Lý, Lệ Giang, Hồ Lugu và Shangri-La. Mùa hè thì phải trốn lên vùng cao cho mát mẻ. Không trí trên đó thoải mái, dễ chịu lắm, đi chơi không sợ mệt, thể nào ba mẹ cũng thích cho xem…Hmm, ba mẹ cảm thấy kế hoạch này thế nào? Có được không?”

Đường Tư Kỳ nói xong ngồi đợi mãi cũng không thấy ba mẹ có động tĩnh gì.

Trước đó cô đã tưởng tượng ra trăm ngàn phản ứng, có chê cười, có phản đối, thậm chí là cả rầy la…chỉ là ngồi yên bất động toàn tập thế này thì cô chưa từng nghĩ tới.

“Khụ..khụ…” Đường Tư Kỳ mất tự nhiên hắng giọng, “Ba à, mẹ à, hai người nói gì đi chứ? Ba mẹ cảm thấy sao?”

Đường Duệ Thanh mờ mịt theo bản năng nhìn sang bà xã. Ai ngờ bà xã cũng đang nhìn chú bằng ánh mắt mê man, mơ hồ.

Hai vợ chồng như đi trong sương mù, không biết rằng đang mê hay đang tỉnh.

Mãi một lúc lâu sau, Đường Duệ Thanh mới bình tĩnh tìm lại tiếng nói: “À…ừ…thì là…đích thực ba người nhà mình chưa đi du lịch cùng nhau bao giờ. Hai mẹ con còn được ngồi máy bay rồi chứ ba thì chưa biết cái con chim sắt đó nó ra làm sao. Cơ mà đi ra ngoài tốn kém nhiều lắm…rồi còn đống cây cỏ hoa lá của ba…”

Lưu Anh cuối cùng cũng hồi hồn, vội tiếp lời chồng: “Đúng đúng, ba con nói đúng đấy. Vả lại đi du lịch tự túc mệt lắm, cái gì mình cũng phải đích thân lo. Như đi chỗ nào, bắt xe ra làm sao rồi chơi gì, ăn gì, ôi gi gỉ gì gì đủ thứ hết. Mẹ là mẹ cũng thích Vân Nam đấy nhưng chắc đợi đi cùng với đoàn phụ nữ khu phố thôi. Còn giờ con thích đi chơi đâu thì con cứ đi đi.”

Biết ngay là ba mẹ sẽ từ chối mà, cũng may Đường Tư Kỳ đã chuẩn bị trước cho tình huống này: “Ba mẹ, chuyến hành trình này con đã sắp xếp xong cả rồi, ba mẹ chỉ việc hưởng thụ thôi, không cần lo lắng bất cứ việc gì. Đám cây cảnh của ba thì dễ mà, nhờ chú Từ là được chứ gì. Ba đưa chìa khoá nhà cho chú ấy, thỉnh thoảng rảnh rỗi chú xuống tưới nước giúp cho. Bao giờ về thì mình mua quà rồi mời chú ấy ăn bữa cơm coi như cảm ơn. Mẹ, đi du lịch tự túc cũng không tới nỗi quá phiền phức như mẹ tưởng đâu. Nói chung cứ để con sắp xếp, ba mẹ không cần nhọc lòng. Còn về vấn đề kinh phí…”

Chú thím Đường lại một lần nữa bất động, nhìn chằm chằm con gái chờ đợi…

Bạn cần đăng nhập để bình luận