Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 427 - Thực sự muốn gì?

Chương 427 - Thực sự muốn gì?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 427: Thực sự muốn gì?

Cao Quang Vũ lại một lần nữa phải kìm chế cảm xúc kích động muốn đánh người: “Nếu không mày ra đây để anh giúp mày lần nữa, giờ anh đạp mày xuống hồ đảm bảo chỉ có hot hơn chứ không kém. Mày yên tâm, lần này anh chụp chính diện nét căng từng lỗ chân lông, chỉ cần ai có mắt cũng có thể nhìn ra.”

Sở Hy Văn cảnh giác bước thụt lùi: “Đừng đừng, không cần liều mạng vậy đâu anh.”

Đường Tư Kỳ ngửa tới ngửa lui cười không nhặt được mồm: “Nếu chưa đủ thì để chị đăng hình lên Weibo chị cho, chị cũng có một ít fans, không bạo tím thì chí ít cũng phải bạo hồng.”

Sở Hy Văn thở dài: “Thôi em xin đấy, người đại diện của em ban nãy cảnh cáo rồi bắt em án binh bất động. Chị mà đăng hình lên là em ăn đủ. Với cả…bạo hồng theo cách này, thực sự quá mất mặt, em có cắm đầu xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng tẩy trắng được.”

Từ Trân cùng Cao Quang Vũ chỉ có thể yên lặng lắng nghe. Ở đây chẳng có ai trong giới giải trí nên không biết phải an ủi cậu ấy thế nào cả.

Lúc sau, Đường Tư Kỳ lên tiếng: “Chị thì lại cảm thấy nổi bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là sau đó cậu biết làm gì để giữ vững độ hot, ví dụ như nắm bắt cơ hội lựa chọn những kịch bản hay, phát triển con đường sự nghiệp, làm những việc đã ấp ủ bấy lâu nay mà chưa có dịp thực hiện, như vậy chẳng phải cũng rất tốt sao?”

Sơ Hy Văn mông lung nhìn về phía mặt hồ đêm yên ả.

Làm những việc đã ấp ủ bấy lâu?

Mình muốn làm cái gì nhỉ?

Trước đó chẳng phải cậu luôn ước một ngày được nổi tiếng hay sao? Như vậy sẽ không phải diễn vai quần chúng nữa, cũng không phải làm thế thân hay lấp chỗ trống, rồi bị người ta đá đi không thương tiếc mỗi khi xong việc. Giờ cơ hội đã đến…nhưng hình như Liêu ca không muốn cho cậu cơ hội thì phải.

Điều cậu thực sự muốn là gì?

Sở Hy Văn đột nhiên thức tỉnh: “Cám ơn chị Tư Kỳ!”

Rồi chưa kịp đợi mọi người phản ứng lại, đã chạy biến ra một góc gọi điện thoại cho người đại diện.

Từ Trân cùng Cao Quang Vũ đi hết từ ngơ ngác này tới ngác ngơ khác: “Tiểu Kỳ, vừa rồi em nói gì với nó mà tự nhiên kích động dữ vậy?”

Đường Tư Kỳ nhún nhún vai: “Cũng không có gì nhiều, chỉ là một chút ý kiến cá nhân của em thôi, khả năng cao là…” cô quay đầu nhìn thoáng về phía Sở Hy Văn

“Bản thân cậu ấy tự động thông suốt.”

Lần đầu tiên, Sở Hy Văn dám đề đạt những suy nghĩ trong lòng. Liêu Giang không phản bác cũng không đồng tình, chỉ bao cậu đợi.

Sở Hy Văn đã quá quen với cái thái độ ấy rồi thế nên hoàn toàn không bất ngờ cũng chẳng bất mãn. Ngày hôm sao lại tí tởn tung tăng đi chơi cùng đám chị Trân, anh Quang và Đường Tư Kỳ.

Hôm nay, Đường Tư Kỳ thể theo yêu cầu của hệ thống, diện trang phục sari truyền thống và chụp ảnh tại một danh thắng địa phương.

Hôm qua rõ ràng thấy mấy cô nhân viên thao tác rất đơn giản ấy thế mà giờ tới phiên mình tự mặc thì lại rối nùi cả lên, nhất thời Đường Tư Kỳ quên xừ mất phải bắt đầu quấn từ đâu trước, rồi cái đuôi này vắt như thế nào…ôi sao khó thế hả giời!

Lúc Từ Trân rửa mặt xong ra khỏi toilet thấy cô em đứng lóng nga lóng ngóng trước gương đánh vật cùng tấm vải dài thòng. Chị bật cười tiến lên đón lấy

“Đưa đây chị giúp cho, chắc sẽ không quấn đẹp bằng mấy đứa ngoài cửa hàng nhưng đảm bảo không sợ tuột.”

“Không sao, em có mặc đồ bảo hộ bên trong, lỡ có tuột cũng không sợ, hehe”

“Ôi trời, em không sợ nóng hả?”

Hai chị em vừa tán gẫu vừa sửa soạn. Từ Trân tuy chưa mặc sari bao giờ nhưng trước đây cũng từng có ý định buôn nên có tìm hiểu qua về loại vải rồi ý nghĩa các hoa văn chi tiết, cách quấn sao cho đẹp, cho chắc chắn mà không gây khó chịu cho người mặc.

Bước cuối cùng, chị hơi dùng sức siết nhẹ dây vải, miệng không ngừng tấm tắc: “Tiếc quá, cái eo đẹp thế này mà giấu đi, mặc sari phải lấp ló tí bụng mới đẹp, em lại mặc áo lót trong thì còn đâu mà nhìn thấy.”

Đường Tư Kỳ lắc như trống bỏi: “thôi như này được rồi, em ngại lộ da thịt lắm.”

Loay hoay một hồi cũng mặc hoàn chỉnh chiếc váy sari, Đường Tư Kỳ đang định xỏ giày chuẩn bị ra cửa thì bị chị Trân kéo ngược lại: “Ơ này đi đâu thế, mặc váy thì phải trang điểm chút chứ. Chị để ý hình như em không mang đồ make up hả? Đây chị có, để chị hoạ cho.”

Từ Trân cảm thấy tiếc vô cùng. Cô em này mặt mũi xinh xắn, dáng dấp khả ái mà chẳng biết làm điệu gì hết. Thế này mà biết ăn diện điệu đà son phấn lên thì khối anh xin chết.

Ngày thường Từ Trân cũng ít khi xen vào chuyện của người khác. Nhưng Đường Tư Kỳ từng giúp chị làm mẫu, tính tình hiền lành dễ mến, Từ Trân rất quý nên hôm nay quyết định giúp cô em tút tát nhan sắc, lộng lẫy một phen.

Dưới bàn tay biến hoá của Từ Trân, Đường Tư Kỳ lại một lần nữa biến thành cô gái Sri Lanka xinh đẹp

“Ủa không cần chấm nốt chu sa hả chị?” Đường Tư Kỳ ngắm nhìn tổng thể gương mặt được trang điểm tỉ mỉ qua gương, tò mò hỏi.

Từ Trân bật cười giải đáp: “Không cần, cái nốt ruồi đó chỉ những phụ nữ kết hôn rồi mới chấm thôi. Em vẫn còn độc thân mà chấm chi, vạn nhất ra đường gặp được anh soái ca Sri Lanka nào…”

“Thì tới luôn!” Đường Tư Kỳ chớp chớp đôi mi cong vút, hóm hỉnh tiếp lời.

Tới Kandy mà không tới Chùa Răng Phật thì quả là thiếu sót vô cùng.

Chùa Răng Phật là di tích nổi tiếng nhất tại nơi đây. Chùa nằm trong khu phức hợp cung điện hoàng gia của cựu Vương quốc Kandy, ngay phía bên trái hồ Kandy. Tối qua ngồi ngắm cảnh hồ, Đường Tư Kỳ đã thấp thoáng nhìn thấy phần mái dát bằng vàng ròng và thi thoảng nghe được tiếng tụng kinh văng vẳng.

Khuôn viên chùa rộng lớn thanh bình, có một cây cầu lớn bắc qua hào nước, thông tới chính điện. Bên trong chùa, tất cả các bức tường đều được trang trí bằng những bức hoạ, phù điêu, tranh hoa sen và tượng đầy màu sắc. Tuy nhiên khu vực chính yếu nhất cũng như được quan tâm nhiều nhất là toà kim đỉnh, nơi cất giữ và thờ phụng xá lợi răng Đức Phật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận