Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 357 - Thế giới thần kỳ

Chương 357 - Thế giới thần kỳ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 357: Thế giới thần kỳ

Đường Tư Kỳ len lén liếc qua và sửng sốt mở to mắt. Không ngờ Tuấn Bảo tiến bộ nhanh tới vậy. Các nét vẽ rõ ràng mạch lạc, tuy chưa thực sự uyển chuyển điêu luyện nhưng có thể dễ dàng nhìn ra dáng vẻ đặc trưng của phố cổ ngõ xưa. Cu cậu kỹ tới độ khắc hoạ cả những vết loang lổ trên bờ tường vôi bám đầy rong rêu hay dây leo chẳng chịt bao quanh hàng rào bò lên cả mái ngói cong cong đỏ thắm.

Nội dung biểu đạt phong phú, hình ảnh đậm nét, có ý tưởng có cảm xúc, hoàn toàn không giống tác phẩm của một đứa trẻ mẫu giáo.

….

Ngày cuối tại Quảng Châu, Đường Tư Kỳ không xếp lịch đi chơi đâu cả, vì sáng mai bay đi Thái Lan sớm nên hôm nay cô định ở nhà thu dọn hành lý và nghỉ ngơi thôi.

Nhưng ý nghĩ ấy vừa hiện lên, hệ thống lập tức bắn ra nhắc nhở

[ Sắp đủ điều kiện thăng cấp rồi, tiếp tục kiên trì Check-in nào bạn ơi!]

Đường Tư Kỳ rất lấy làm khó hiểu. Không giống với những địa phương khác, trong khoảng thời gian khám phá Quảng Châu, Đường Tư Kỳ rất ít khi nhận được thông báo hay tin nhắn từ hệ thống. Ấy vậy mà ngày cuối rồi lại đột ngột nhận được lời nhắc nhở kiên trì, vậy là có ý gì?

Mà thăng cấp thì có được lợi hay tốt hơn chỗ nào không?

Tuy nhiên vẫn như mọi lần, hệ thống luôn mất hút trước sự thắc mắc của Đường Tư Kỳ.

Thôi kệ đi, cứ làm rồi khắc biết vậy.

Đường Tư Kỳ đi tìm Từ Thiên Ngưng bàn bạc: “Chị ơi, Tuấn Bảo còn thích đi đâu chơi nữa không nhỉ, tranh thủ ngày cuối ăn sáng xong mình dẫn nó đi luôn thể.”

“Thích đi đâu ấy à…” Từ Thiên Ngưng nhíu mày ngẫm nghĩ: “…có vẻ nó khá thích động vật. Có một đợt suốt ngày mượn điện thoại chị vừa mở xem Thế giới động vật vừa lúi húi vẽ. Ngẫm lại thì đúng thật chị chẳng mấy khi dẫn nó đi vườn bách thú. Ở Quảng Châu chắc có vườn bách thú chứ hả?”

Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Tưởng gì chứ cái này dễ ẹc. Trong công viên giải trí Trường Long có. Lần trước tới đó em mới chỉ vào Thế giới hạnh phúc, chưa qua khu bách thú. Nếu vậy sáng nay mình đi luôn chị nhá?”

“Ừ thế mình vào đó chơi đi, thể nào cu cậu cũng sướng tít mắt cho xem.”

Từ ngày được ăn điểm tâm mỗi sáng, Lạc Tuấn Bảo dậy rất ngoan. Hễ đúng giờ chẳng cần ai gọi, tự giác tụt xuống giường đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo chỉnh tề rồi ngồi đợi mẹ với dì dẫn ra quán trà, trong đầu đã vạch sẵn hôm nay sẽ thưởng thức tới món gì.

Lịch trình mỗi ngày là như vậy nhưng hôm nay đặc biệt hơn, đang ngồi xỏ tất thì bỗng nhiên mẹ thông báo sau khi ăn sáng xong sẽ đi chơi vườn bách thú. Khỏi cần nói Lạc Tuấn Bảo mừng rối rít tít mù: “Có sợ muộn không mẹ? Hay mình khỏi cần ăn sáng, đi luôn đi?”

Đường Tư Kỳ kinh ngạc rớt cằm, không ngờ vườn bách thú lại có sức quyến rũ với bọn trẻ con lớn tới vậy, nói một câu là từ bỏ cả bữa sáng yêu thích luôn.

Song quan trọng là Tuấn Bảo thôi, chứ mẹ và dì ăn gì chả được. Và thế là thể theo nguyện vọng của cu cậu, ba người ăn bữa sáng gọn nhẹ rồi bắt xe thẳng tới Vườn bách thú Quảng Châu nằm trong quần thể công viên giải trí Trường Long.

Đây đã là vườn bách thú thứ ba Đường Tư Kỳ khám phá trong hành trình lữ hành của mình, sau vườn bách thú Hồng Sơn ở Nam Kinh và vườn bách thú Bắc Kinh.

Trước khi vào đây, Đường Tư Kỳ cũng chỉ biết sơ sơ chứ không kịp tìm hiểu kỹ, thiết nghĩ mô hình tổ chức chắc cũng giống các vườn bách thú khác thôi. Nhưng bước vào bên trong cô mới biết mình lầm to rồi, nó không phải sở thú thông thường mà là một thế giới thần kỳ.

Từ cửa bắc tiến vào, Lạc Tuấn Bảo thính tai tinh mắt phát hiện có rất nhiều bậc phụ huynh lấy hộ chiếu hành tinh cho con em mình

“Mẹ mẹ, con cũng muốn một quyển hộ chiếu hành tinh, đi tới chuồng thú nào mình có thể đóng dấu xác nhận tới đó”, Lạc Tuấn Bảo thích thú reo lên.

Vì chuyến tham quan đột xuất nên Đường Tư Kỳ nào có thời gian tìm hiểu chuẩn bị trước. Cô phải đi hỏi nhân viên sở thú mới biết thì ra Hộ chiếu hành tinh là một quyển sổ nhỏ dùng để Check-in nhận thưởng, cứ 6 địa điểm là sẽ nhận được một phần thưởng nhỏ.

Một trò chơi rất đơn giản nhưng đã thành công kích thích sĩ khí của Lạc Tuấn Bảo. Rất nhanh, cu cậu phát hiện trong khuôn viên sở thú có xe lửa. Hơn nữa ngồi hết một vòng xe lửa là cũng được tính một điểm Check-in.

Chuyến tàu nhỏ cùng nhiệm vụ Check-in ngay lập tức thu hút Lạc Tuấn Bảo. Cu cậu bắt đầu vận dụng trí não để lên kế hoạch và sắp xếp lộ trình.

“Mẹ, dì Kỳ, hai người nhìn bản đồ này đi. Chúng ta đang đứng ở cửa Bắc cũng là điểm khởi hành của tuyến xe lửa. Nói cách khác sau khi xe lửa đi một vòng vườn bách thú sẽ quay trở lại điểm xuất phát, cúng chính là điểm này. Vậy chúng ta ngồi xe lửa trước được không?”

Đường Tư Kỳ âm thầm lè lưỡi, cũng may nó không có hệ thống, chứ nếu có chắc điên cuồng Check-in suốt ngày suốt đêm không dừng mất. Nhưng thôi kệ đi, hôm nay Tuấn Bảo là nhân vật chính, thằng bé được toàn quyền quyết định.

Hiếm khi có dịp thảnh thơi đi chơi không cần suy nghĩ, Đường Tư Kỳ rảnh rang leo lên xe lửa dưới sự sắp xếp của Lạc Tuấn Bảo.

Vì lên từ trạm đầu nên ba người thuận lợi chọn được hàng ghế trên cùng. Chỉ một việc be bé vậy thôi cũng đủ khiến cu cậu sướng tít trời mây.

Xình xịch xình xịch…xe lửa bắt đầu chuyển bánh đưa mọi người đi xuyên qua rừng Jurassic chiêm ngưỡng những mô hình khủng long siêu to khổng lồ, sau đó men theo con đường đá nhỏ du lãm Phù Thuỷ xứ OZ.

Dọc hai bên đường, lâu lâu lại xuất hiện một vài con thú hoang, khi thì chúa sơn lâm oai vệ hùng dũng, lúc là cặp vợ chồng sư tử đang no bụng nằm chơi, đi một đoạn lại bắt gặp bầy hươu nai nhởn nhơ trên thảm cỏ…Và điểm đặc biệt khác hẳn những sở thú khác là động vật ở đây không bị nhốt trong các lồng sắt tù túng bí bách, mà chúng được tuỳ ý chạy nhạy giữa thiên nhiên bao la rộng lớn. Vì thế hiển nhiên mà nhìn chúng linh hoạt và có sức sống hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận