Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 158 - Nguyên liệu vàng

Chương 158 - Nguyên liệu vàng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 158: Nguyên liệu vàng

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã hết một ngày, với cương vị trưởng đoàn, Đông Phương tập hợp mọi người lại trưng cầu ý kiến

“Giờ chúng ta lên xe về nội thành, có hai phương án là đi ăn hoặc về khách sạn nghỉ ngơi. Ai đi ăn xin mời giơ tay.”

Tất cả mọi người đồng loạt giơ cao tay. Tất nhiên rồi, đi chơi suốt một ngày trời, giờ này chắc chắn ai cũng đói hết rồi.

Đông Phương nói tiếp: “Được rồi, vậy chúng ta biểu quyết xem ăn gì?”

Thế là mọi người mồm năm miệng mười nhao nhao đưa ra đề xuất

“Đi ăn lẩu xiên que đi. Ở đường Khôi Tinh có một quán được trên mạng giới thiệu nhiều lắm.”

“Ông đang muốn nói tới quán Mạo Tiêu Hoả Lạt (1) đúng không? Thôi cho xin đi, quán đó đông dã man lắm. Lần trước tôi đi phải đợi hơn trăm bàn mới tới lượt. Giờ mà ra đó có mà đói nhũn người, không chờ nổi đâu, đổi quán khác đê.”

“Không thì đi ăn Gà Bo Bo đi (2). Ăn ở quán Bà Diệp ấy, nghe bảo đó là một chuỗi cửa hàng có tiếng ở Lạc Sơn.”

“Ờ ờ, nhắc mới nhớ, Lạc Sơn có món Bò Bắt Chéo Chân (3) cũng ngon lắm á.”

“Đang ở Thành Đô thì phải ăn đặc sản Thành Đô chứ. Gà Bo Bo với cả Bò Bắt Chéo Chân đề dành tới Lạc Sơn rồi ăn.”

Cuộc tranh luận càng lúc càng sôi trào, mỗi người một ý, thành ra bàn cả nửa tiếng rồi mà vẫn không chốt được ăn món gì. Cuối cùng, Đông Phương đành phải dứt khoát quyết định: “Ăn lẩu!”

Nhanh gọn lẹ, phù hợp số đông. Lẩu gần như đã trở thành món ăn quốc dân, hầu hết già trẻ lớn bé, xuất thân từ địa phương nào hay khẩu vị ra sao thì cũng đều ăn được lẩu, thích lẩu, thậm chí là mê lẩu.

Lên xe, Đường Tư Kỳ làm quen với một em gái đến từ Vân Nam. Sau khi trò chuyện một hồi hai chị em mới phát hiện ra mình ở cùng phòng.

“Chị cứ gọi em Tiểu Vũ là được. Mẹ em bảo khi em sinh ra, trời mưa mịt mù suốt một tháng ròng”, vừa kể Tiểu Vũ vừa cười rộ lên, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng.

Đường Tư Kỳ cũng tự giới thiệu sơ qua về bản thân mình. Tiểu Vũ hoạt ngôn, Đường Tư Kỳ kiệm lời, ấy thế mà lại hoà hợp vô cùng. Một người say mê nói, một người chăm chú nghe. Chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết.

Tiểu Vũ hỏi: “À đúng rồi chị Tiểu Kỳ, ban nãy thấy mọi người nói rất nhiều về đặc sản Lạc Sơn. Chị có hứng thú không, nếu có thì mình cùng đi đi.”

“Nghe cũng thấy thích đấy cơ mà chị chưa tìm hiểu về Lạc Sơn, không biết ở đó có những gì”

Nhiệm vụ của chuyến đi lần này là khám phá đặc sản Tứ Xuyên, đương nhiên Đường Tư Kỳ rất có hứng thú đi đây đi đó tìm kiếm của ngon vật lạ. Song như vậy cũng không thể lộ liễu quá. Dầu gì cũng mới quen biết, chưa hiểu kỹ về đối phương vì thế vẫn nên cảnh giác một chút.

Ở đời, tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người nhất định cần!

Bên kia, Tiểu Vũ vẫn hồn nhiên chia sẻ: “Em đang tham khảo mấy tour du lịch Lạc Sơn nè. Giá cả cũng hợp lý lắm, lịch trình bao gồm đi tham quan Lạc Sơn Đại Phật và núi Nga Mi. Chắc hẳn trên đường sẽ có không ít món ngon cho chị em ta khám phá. Hay là mình mua tour đi chị, đi Tour đỡ phải mất công lo nghĩ sắp xếp. Hai chị em cũng được ở chung phòng luôn, khỏi phải hồi hộp ghép phòng với người xa lạ.”

Đi Theo đoàn thể chắc chắn là yên tâm hơn đi tự túc rồi, Đường Tư Kỳ có chút động tâm: “Phí Tour bao nhiêu em?”

Tiểu Vũ: “Cũng nhiều giá lắm chị. Để em đi hỏi thêm mấy chỗ nữa…à thôi, để mai em đi một vòng lượm hết đống tờ rơi về rồi chị em mình cùng nghiên cứu nhé.”

Đường Tư Kỳ mỉm cười: “Được, có gì hú chị nha.”

Lúc ăn lẩu, Đường Tư Kỳ lại được cập nhật thêm kiến thức mới toanh toành toành. Một loại nguyên liệu cực kỳ đặc biệt trong ẩm thực: Óc heo.

Lúc nhân viên bưng lên, tình cờ thế nào lại đặt tô óc ngay trước mặt Đường Tư Kỳ khiến cô nàng sợ hết hồn hết vía.

Theo bản năng, Đường Tư Kỳ nhích nhích cái ghế ra xa, mặt mũi nhăn tít thò lò: “Má ơi, cái gì vậy?”

Tiểu Vũ cười phá lên: “Hahahaha, ủa mọi người không biết cái này à? Là em gọi đấy, ăn ngon cực.”

Một người trong bàn lên tiếng: “Óc heo đúng không? Biết nhưng chưa ăn bao giờ. Cái này cũng bỏ vào lẩu được hả?”

Tiểu Vũ phổ cập kiến thức: “Mọi người ăn thử đi, ngon lắm lắm luôn ấy. Óc heo cùng với khăn lông, cuống tim, lòng vịt, huyết vịt là những nguyên liệu vàng để nhúng lẩu đấy. Đảm bảo không ngon không lấy tiền. Hehe!”

Nghe vậy thì biết vậy thế nhưng Đường Tư Kỳ vẫn không sao tiếp thu nổi. Được cái cô em Tiểu Vũ kiên trì phổ cập kiến thức cho bà chị. Hoá ra người Thành Đô cực kỳ khoái óc heo. Họ chế biến ra rất nhiều món ăn đặc sắc nào là mỳ óc heo, óc heo nướng, lẩu óc heo, thậm chí người ta còn bỏ cả óc heo vào món đậu phụ Ma Bà nổi tiếng.

“Chị Tiểu Kỳ, chị ăn thử đi, thực sự ngon lắm, em không lừa chị đâu.”

Miệng nói tay làm, Tiểu Vũ thoăn thoắt nhúng lên nhúng xuống cái muôi, bộ dáng chuẩn bị vớt ra cho Đường Tư Kỳ.

Thấy thế, Đường Tư Kỳ hoảng lắm nhưng từ chối thì bất lịch sự thế nên cứ lắp ba lắp bắp trong sợ hãi: “Ít…ít thôi em…lấy cho chị một chút thôi là được…”

Tiểu Vũ thì thầm đầy vẻ tiếc nuối: “Được rồi, em lấy cho chị một chút nếm thử. Nhưng bàn mình đông thế này, em sợ đi một vòng là hết mất tiêu, không còn cho chị ăn nữa.”

Nói đoạn, Tiểu Vũ xắn một miếng nhỏ vào bát Đường Tư Kỳ, còn lại bao nhiêu gạt hết vào bát mình.

Đường Tư Kỳ tinh ý phát hiện cả bàn đang đổ dồn ánh mắt nghi ngại về phía này. Có vẻ như mọi người cũng chưa ăn món này bao giờ, đang đợi cô và Tiểu Vũ làm chuột bạch.

Đường Tư Kỳ căng da đầu đưa một miếng vào miệng.

Uhm…cảm nhận đầu tiên là rất mềm, cũng rất ngậy, không hề có vị lạ. Nói tóm lại là ăn được, không chết!

===

Chú thích:

(1)Mạo Tiêu Hoả Lạt - MaoJiaoHuoLa (冒椒火辣) được thành lập tháng 8 năm 2012. Tại thành đô có bốn cửa hàng nhưng đông khách nhất là cửa hàng nằm tại Kuixing rd. Ngày 1/5/2019, nhà hàng khai trương chi nhánh thứ năm ở Flushing, New York, Hoa Kỳ.

(2) Gà Bo Bo (钵钵鸡) là món ăn vặt truyền thống Tứ Xuyên, có lịch sử hàng trăm năm kể từ thời nhà Thanh. Nó được làm bằng cách trộn những lát thịt gà không xương với nhiều loại gia vị khác nhau rồi đặt trong chiếc bát bằng đất hoặc gốm. Bobo là cách gọi bát gốm trong phương ngữ Trung Quốc.

(3) Năm 1930, nghèo khổ lầm than, bá tánh đói ăn đói mặc đâm ra thân thể suy nhược, yếu ớt. Có một vị trung y họ La cầm lòng không đặng này nên đã thu thập thảo dược, nhặt nhạnh phần nội tạng bò mà những gia đình giàu có vất đi để nấu thành một nồi canh, trợ giúp nhân dân đói khổ quanh vùng. Cứ tưởng chỉ là bát canh giúp mọi người qua cơn đói lòng, ngờ đâu lòng bò nấu ra hương vị rất thơm ngon, hơn nữa các loại thảo dược cũng có công dụng trị bệnh phòng bệnh. Thế nên người dân tứ phương kéo nhau tìm đến đây để ăn loại canh thần dược này. Bởi vì dân lao động không có trình độ văn hoá cũng chẳng có lịch sự, phép tắc, khi ngồi ăn toàn bắt chéo chân. Thế là từ đó có cái tên Bò Bắt Chéo Chân ( 跷脚牛肉 ).

Bạn cần đăng nhập để bình luận