Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 374 - Sông Chao Phraya

Chương 374 - Sông Chao Phraya

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 374: Sông Chao Phraya

Sông Chao Phraya, dòng sông chia thủ đô Băng Cốc thành hai nửa, được du khách từ khắp nơi trên thế giới ví như “Venice của phương Đông” bởi vẻ đẹp cổ kính song cũng quá đỗi nên thơ và lãng mạn. Vẻ đẹp của dòng sông huyền thoại này có một sức mê hoặc, quyến rũ mang đậm dấu ấn thời gian từ quá khứ tới hiện tại, phác hoạ nên lối sống, nét văn hoá đặc trưng của người dân Thái vùng sông nước.

Bên kia bờ là Băng Cốc hiện đại với hàng loạt toà nhà kiến trúc độc đáo, giáo đường xa hoa, cao ốc chọc trời, các trung tâm thương mại sầm uất và những khu phố hoa lệ rực rỡ ánh đèn đêm. Bên này bờ là Băng Cốc xưa cũ với những ngôi làng trầm mặc nằm xen dưới tán cây già, nhà sàn cột gỗ kiểu truyền thống, đình đền miếu mạo cổ kính có lịch sử hàng nghìn năm tuổi.

Lúc thuyền đi ngang chùa Wat Arun, Lạc Tuấn Bảo và tất cả du khách trên thuyền đều sững sờ chấn động trước ngọn tháp lung linh sừng sững gần như xuyên thủng nền trời xanh thẳm. Toà tháp xây theo lối kiến trúc Khmer nguyên thuỷ, bao phủ bằng hàng trăm mảnh sành, sứ, thuỷ tinh nhiều màu sắc. Khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Wat Arun phản chiếu tạo thành “đại tiệc” sắc màu lung linh, ngoạn mục.

“Wow, đẹp quá! Chùa Thái Lan thật khác với chùa ở nhà mình!”

“Dì dì, nhất định phải vẽ ngôi chùa này vào tuyển tập du ngoạn Thái Lan nhá, dì nhớ nhá, đừng quên đấy.”

“Rồi rồi, dì nhớ rồi, con cầm điện thoại cẩn thận không rơi xuống sông bây giờ.”

“Oà, chỗ kia đẹp quá kìa dì.”

“Ừ, con chụp lại đi.”

“Ôi, nhìn mê luôn ấy…”

“Ngồi khéo không ngã.”

Chốc lát, thuyền cập bến tại khu phố người Hoa. Rõ ràng Lạc Tuấn Bảo vẫn ngắm chưa đã, chân chạm đất rồi mà cái cổ vẫn ngoái dài ra phía ngoài sông, miệng lẩm bẩm

“Đi như này thích thật đấy, hôm nào mình đưa mẹ đi thử một lần cho biết dì nhé.”

“Ha ha, có thể suy xét.”

Đường Tư Kỳ mở di động nhìn thoáng qua hệ thống. Mục Check-in các phương tiện giao thông công cộng tại Thái Lan đã hiện số 2/5. Cô yên tâm cất điện thoại trở lại túi, tiếp tục cuộc hành trình.

Ngay bên vệ đường có một xe nước trái cây màu sắc tươi mới, Đường Tư Kỳ liền mua cho mình và Lạc Tuấn Bảo mỗi người một chai nước chanh giải nhiệt.

Công nhận ở Thái Lan thích thật. Trên đường ngoài phố đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp cái quầy hàng bán nước ép, hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng.

Mà không chỉ mỗi nước ép, hoa quả tươi cũng nhiều vô số. Dưa hấu, dứa, xoài, gần như chỉ cần quơ tay một cái là có liền luôn, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Thử tưởng tượng giữa cái thời tiết mùa hè oi ả được uống hớp nước ép mát lạnh hay xúc miếng đá bào dưa hấu thì phải sướng tới nhường nào.

Lạc Tuấn Bảo và Đường Tư Kỳ đang héo queo mà uống vào một hớp là tươi tỉnh người. Đúng kiểu “Đập tan cơn khát, sảng khoái tức thì!”

Dọc đường từ bến tàu ra tới phố người Hoa, hàng quán mọc san sát, đồ ăn thức uống thi nhau mời gọi. Cuối cùng, Đường Tư Kỳ không kìm được lòng, kéo Tuấn Bảo dừng lại trước một cửa hàng đồ ăn đang có rất nhiều người xếp hàng đợi mua

“Hay là…”

“Dạ được” Lạc Tuấn Bảo gật ngay tắp lự vì cái bụng cu cậu cũng réo nãy giờ rồi.

“Haha, con thật là hiểu ý dì.”

Hai dì cháu hăm hở lôi nhau vào xếp hàng.

Ông chủ quán nói tiếng Trung, thế nên đồ ăn cũng rất có phong vị Trung Quốc.

“Chỗ chúng tôi được hoan nghênh nhất là cơm giò heo kho và cơm sườn ram. Hai người muốn ăn cái gì?”

Đường Tư Kỳ và Lạc Tuấn Bảo nhất thời rơi vào rối rắm. Giò heo cũng ngon mà sườn non cũng tuyệt. Chọn cái này thì tiếc cái kia, giờ phải làm sao?

Lạc Tuấn Bảo kéo Đường Tư Kỳ lại gần thì thầm nói nhỏ: “Hay là mỗi người gọi một phần rồi mình chia nhau ăn chung, như vậy có thể nếm được cả 2 món, dì thấy sao, được không?”

“Quá được, Tuấn Bảo nhà ta đúng thật thông minh.”

Đường Tư Kỳ tranh thủ nhéo má thằng cháu hai cái rồi mới ngẩng lên gọi món.

Ông chủ tay chân mau lẹ, thoăn thoắt múc cơm và thức ăn vào khay. Còn chu đáo cho bọn họ thêm hai cái bát không.

Lấy đồ ăn đi ra trả tiền mới biết một phần cơm giò heo chỉ có giá 50 baht Thái, tức là 10 nhân dân tệ. Siêu cấp vô địch rẻ!

Đường Tư Kỳ không chờ nổi, vừa ngồi xuống là đưa khoanh giò lên gặm đầu tiên. Giò heo được hầm mềm, da giòn thịt dẻo, nước kho không quá nồng mùi thuốc bắc, rất đậm đà đưa cơm.

Chỉ cần một thìa nước sốt nâu óng này thôi là có thể dễ dàng chén bay một bát cơm trắng. Đã vậy còn được nấu bằng gạo Thái, loại gạo được cả thế giới công nhận thì e rằng một từ “ngon” khó lòng lột tả được hết.

Cơm sườn ram có giá đắt hơn gấp đôi, 100 baht một phần, nhưng đến khi bưng lên thì mới hiểu vì sao, tại phân lượng của nó nhiều gấp đôi.

Nhìn vào trong khay chẳng thấy cơm đâu, toàn sườn là sườn. Miếng nào miếng nấy to đùng, dầy thịt.

Đường Tư Kỳ ăn xong khoanh giò heo ngẩng lên liền bắt gặp cảnh thằng cháu say mê gặm xương sườn, mồm miệng rồi hai tay dính đầy cũng mặc kệ.

Đường Tư Kỳ bật cười rút tờ khăn giấy lau giúp nó.

“Tư Kỳ, dì nếm thử xương sườn đi, ngon cực, siêu cấp ngon. À dĩ nhiên sườn kho tỏi của mẹ ngon số một, còn món này chỉ số hai thôi.”

Trong mắt Lạc Tuấn Bảo, món sườn kho tỏi của mẹ nó là đỉnh cao ẩm thực, là đệ nhất mỹ vị, thế nên có vinh dự được đem lên bàn cân so sánh cùng sườn kho tỏi thì chứng tỏ cu cậu phải thích lắm.

Đường Tư Kỳ vừa ăn vừa lơ đãng lướt mạng, không ngờ lại tra ra được thông tin hết hồn. Quán này được sao Michelin!

Trông thường thường thế mà được hẳn sao Michelin cơ đấy. Đúng là thân tàng bất lộ.

Mà hai dì cháu đánh bậy đánh bạ vào đúng nhà hàng Michelin thì công nhận cũng tài đấy chứ.

Quán có tên [ ร้านก๋วยจั๊บนายเอ็ก - Nai Ek Roll Noodles ] không chỉ nổi tiếng với người dân Thái Lan mà du khách nước ngoài cũng đánh giá rất cao. Chẳng trách khách đến ăn xếp hàng dài dằng dặc.

Ăn xong hai suất cơm, Đường Tư Kỳ gọi thêm phần canh huyết heo hai dì cháu uống chung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận